• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô im lặng không đáp lời, lạnh lùng xoay lưng về phía anh, tỏ ý không muốn quan tâm. Thấy cô không vui, chẳng hiểu sao anh lại chẳng thể làm lơ. Phong Lĩnh cố nhóm người dậy, nhưng vết thương mới khâu liền bị động khiến anh đau đến thấu trời.

– Ây…

Nghe giọng nói chứa đựng sự đau đớn từ anh, cô vội quay người lại rồi nhanh chóng ngồi dậy.

– Anh có sao không? Đừng cử động, nằm xuống đi.

Phong Lĩnh nằm yên vị rồi quay sang nhìn cô, vẫn muốn giải quyết dứt điểm chuyện lúc nãy:

– Giận tôi sao?

Cô cũng có chút dỗi trong lòng, nhưng trông anh bị thương đau đớn đến vậy thì cũng chẳng nỡ giận dai.

– Không có. Thôi khuya rồi, tranh thủ ngủ đi.

Anh nắm lấy tay cô, lời nói có chút nũng nịu, rõ ràng là đang cố ý.

– Không giận thì hôn tôi đi.

Cơ mặt cô liền nhăn lại, lỗ mũi xém nở to ra vì thấy “quá gớm”.1

– Sao chứ? Anh bị hâm à?

Dược Khuê vội đưa tay sờ trán anh, lần này Phong Lĩnh không phản đối nữa, anh đã chấp nhận sự dịu dàng của cô.

– Tuy còn nóng nhưng đã hạ sốc rồi mà. Hay anh đang mê sảng?

Bây giờ đến lượt anh làm mình làm mẩy, Bạch Phong Lĩnh nhân cơ hội liền sấn tới.

– Cô không muốn hôn người đang bị thương như tôi thì thôi. Sao cứ nói tôi bị sảng.

Ôi trời, nhìn dáng vẻ hờn dỗi như đứa trẻ lên ba của anh, cô chẳng thể tin được đây là người đàn ông lần đầu cô gặp ở gặp khách sạn Pansy. Cứ ngỡ như hai người khác nhau, lúc đó anh lạnh lùng, nghiêm nghị mang theo ánh mắt chết chóc, còn bây giờ lại giận dỗi, nhõng nhẽo khiến cô nổi cả da gà.

Trông anh đáng thương như vậy, hơn nữa còn đẹp trai, cô thơm anh một cái cũng chẳng mất gì. Dược Khuê kiềm chế cơn mắc cười rồi nhẹ nhàng đặt lên má anh một hôn.1

– Được rồi, ngủ đi.

Từ nhỏ Phong Lĩnh thiếu vắng tình thương của người thân, ông bà ngoại của anh lại mất trước khi anh chào đời nên anh cũng cảm nhận được tình yêu thương của ông bà. Đến năm mười sáu tuổi thì nhận lại ông bà nội, cuộc sống trải qua rất nhiều gian truân.1

Đối với anh, tình cảm gia đình là một điều gì đó rất xa xỉ. Bởi nỗi bất hạnh từ nhỏ đã khiến anh trở nên lạnh nhạt, vô cảm với những thứ xung quanh. Đến khi anh gặp Dược Khuê và biết chuyện cô mang thai, Phong Lĩnh cũng chẳng nghĩ sẽ có ngày sống cùng cô. Tuy chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi ở chung nhà nhưng cô cho anh cảm giác ấm áp mà anh chưa từng có được. Ngày ngày cô ở nhà chờ anh về, hỏi han công việc hằng ngày của anh, cùng anh ngủ chung giường, cảm giác ấm áp này khiến anh cứ ngỡ mình đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc, nhưng vì EQ của anh quá kém nên chẳng nhận ra lòng mình, còn hùng hổ bảo rằng không có ý định bên cô dài lâu.

– Không ôm tôi sao? Hôm nay tôi đau, không ôm cô được.1

Anh lại lắm trò, ngủ thì cứ việc ngủ, còn muốn ôm ôm ấp ấp. Nhưng thật ra mỗi ngày anh đều ôm cô ngủ, cứ như thể không ôm “vợ” thì sẽ ngủ không ngon.1

Thôi thì thương tình anh đang bị thương, cô sẽ chiều lòng bệnh nhân tội nghiệp. Dược Khuê nằm sát lại rồi vòng tay ôm lấy anh, lời lẽ dịu dàng:

– Ngủ đi, khuya lắm rồi.

Được toại nguyện nên anh im lặng rồi chìm vào giấc ngủ. Trong khi cô vẫn đang suy nghĩ về nguyên do khiến anh bị thương. Khi ra khỏi phòng để bác sĩ Ngạn phẫu thuật cho anh, Dược Khuê đã hỏi chuyện hai người vệ sĩ. Họ cứ nghĩ cô là người yêu của anh, vả lại cả hai còn ở chung nhà, vì vậy hai vệ sĩ tưởng rằng cô biết rõ chuyện làm ăn của anh nên họ không ngại nói với cô nguyên do khiến Phong Lĩnh bị trọng thương.

Bang Huyết Nguyệt do anh đứng đầu đã xảy ra cuộc giao chiến ngoài ý muốn với băng đảng của Đông Chiếu Hoa. Một cuộc giao tranh không lường trước, cả hai bên đều bị thương nặng. Phong Lĩnh không may bị trúng đạn khi các vệ sĩ và người của bang Huyết Nguyệt đang phải tản ra giao đấu. Trong sự hỗn loạn của cuộc chiến, việc bị thương thật khó bề tránh khỏi, huống hồ anh là người đứng đầu, mọi tầm ngắm của kẻ địch đều hướng về phía anh để quyết đoạt mạng.

Cũng nhờ thông tin này mà cô biết được anh và Đông Chiếu Hoa chính là kẻ thù của nhau chứ chẳng phải cùng hội cùng thuyền như cô từng nghi vấn. Vậy xem ra việc anh lấy đi đoạn clip Đông Chiếu Hoa giết người là vì có mục đích nào đó? Mọi chuyện thật phức tạp.

Cô rất muốn hỏi Phong Lĩnh để biết rõ hơn về chuyện này, nhưng hiện tại anh bị thương nên cô vẫn chưa khai thác thêm được. Cũng đã rất muộn, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, tình trạng của anh đã ổn, bây giờ Dược Khuê có thể yên tâm chợp mắt.

Nhưng chỉ một lúc sau, tiếng trời gầm vang vọng, những tia chớp lóe sáng xẹt qua cửa sổ. Dù thông qua lớp rèm cửa nhưng cô vẫn thấy rất rõ sự sáng chói nhức mắt của sấm chớp. Tiếng mưa rơi tầm tã, ban đầu còn nhè nhẹ, nhưng rất nhanh đã dồn dập, ồn ã, mưa tuôn rơi xối xả, làm mù mịt cả đất trời, nuốt trọn mọi thứ trong màn nước trắng xóa.

Chợt Phong Lĩnh cất lời nói mớ, sự hoảng hốt, sợ hãi thể hiện rõ trong từng câu chữ anh thốt ra:

– Đừng…đánh nữa…máu…

Cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện đang xảy ra thì anh đã mở mắt tỉnh dậy, Phong Lĩnh bị hoảng loạn bởi giấc mộng nên theo phản xạ mà ngồi bật dậy. Tuy nhiên vết khâu còn mới khi bị động liền đau như cắt da cắt thịt khiến anh khựng lại. Phong Lĩnh đuw tay ôm lấy chỗ bị thương rồi chau mặt, cơ mặt nhăn lại vì đau.

Cô vội đỡ lấy anh, nhẹ nhàng đỡ Phong Lĩnh nằm xuống. Dược Khuê đưa tay đặt lên ngực anh trấn an:

– Có tôi ở đây mà, anh bình tĩnh lại đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK