Khi Nam Vận đưa cô đến chỗ đỗ xe để trở về thì bác tài báo xe bị chết máy, phải nhờ đội cứu trợ xe đến chở ôtô đi sửa. Cô định cùng bác tài chờ xe tải lớn đến đưa về thì Nam Vận ngỏ ý muốn cô về cùng mình. Ban đầu cô từ chối nhưng anh ấy cứ nhiệt tình thuyết phục nên cô đã đồng ý. Tuy đến đây cùng cấp dưới nhưng Nam Vận đi xe riêng nên cô có thể thoải mái về cùng anh ấy mà không lo sẽ ngại.
Trên đường trở về nhà, cô nhờ Nam Vận đưa mình ghé qua tòa soạn Ban Mai để bàn với cấp trên có liên quan đến công việc viết báo sắp tới.
Cô vào trong một lát rồi trở ra, nhưng ngay khoảnh khắc Nam Vận vừa mở cửa để cô bước vào xe thì một chiếc Lambogini màu đen chạy ngược hướng với xe của anh ấy lao đến và dừng ngay sát đầu xe của Nam Vận, chỉ một chút nữa thôi thì hai xe đã va chạm vào nhau. Tiếng báng xe ma sát với mặt đường vang lên do thắng gấp thật chói cả tai.
Chiếc ôtô quen thuộc đập vào mắt khiến cô toát mồ hôi, đặc biệt là gương mặt của người đàn ông đang cầm vô lăng ngồi trong xe.
Hai người nhìn nhau, cảm giác căng thẳng từ lồng ngực lan tỏa khắp cơ thể.
Phong Lĩnh rời khỏi xe, thẳng bước đi về phía cô. Vẻ mặt Nam Vận ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Anh ta…đang làm gì vậy? Sao lại…
Trông vẻ mặt cau có, gay gắt của anh cô liền biết chuyện chẳng lành sẽ xảy ra. Tâm trạng của Phong Lĩnh đang rất tệ, có lẽ anh đã hiểu lầm gì đó, nhưng vì anh bảo không biết ghen nên Dược Khuê đoán chắc có lẽ đang giận chuyện cô rời khỏi nhờ mà không nói trước.
Cô đứng ngây người lo lắng. Phong Lĩnh tiến đến gần cô rồi nắm lấy tay Dược Khuê:
– Em làm gì ở đây?
Nhìn thấy một người đàn ông lạ lao đến cạnh cô như tên bắn khiến Nam Vận như từ trên trời rơi xuống. Anh ấy chẳng hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
– Dược Khuê, người này là…
Nghĩ đến chuyện anh bảo cô ngốc nghếch không có điểm thu hút, còn nói bản thân chẳng biết ghen khiến cô giữ mối thù trong lòng. Dược Khuê chẳng màn để ý đến ngọn lửa đang bốc cháy trong mắt anh, cô phũ phàng đáp:
– Là anh trai của tôi.
Phong Lĩnh vừa nghe xong câu nói liền cảm thấy mình vừa bị tát một cái tát rất đau. Anh không ngờ cô lại bảo anh là anh trai của cô.
Nam Vận đang lo người đàn ông mặt mày cau có kia có mối quan hệ tình cảm với cô, tuy nhiên vừa nghe cô trả lời xong anh ấy liền nhẹ cả người, dẫu vậy trong lòng vẫn có chút thắc mắc:
– Anh trai sao? Nhưng chẳng phải cậu chỉ có chị gái.
Cô nở nụ cười nhẹ:
– Đây là anh họ…
Phong Lĩnh siết chặt tay cô rồi nhìn Nam Vận với ánh mắt đầy tia lửa đạn, anh đang cố dằn lòng để không làm bẽ mặt cả ba ở nơi đông người.
– Tôi có chuyện cần nói với “em gái” của mình. Xin phép.
Từ “em gái” được anh nghiến răng, hằn giọng thốt ra, từng chữ nhấn mạnh như đang chứa đựng sự bực tức tột cùng.
Vừa dứt lời anh đã lôi cô đi, Dược Khuê chỉ kịp quay người nhìn Nam Vận một cái để nói lời tạm biệt. Ngồi trên xe, anh không nói với cô lời nào, chỉ biết rằng ánh mắt của Phong Lĩnh lúc này rất đáng sợ nên cô cũng im lặng không dám lên tiếng.
Về đến nhà, vừa bước vào phòng anh đã đóng sầm cửa lại làm cô một phen giật cả mình:
– Tôi là anh trai của em sao? À, là dạng anh khiến em có thai? Ý em là vậy hả?
Anh quát lên, dọa cô một phen sợ khiếp vía.
– Anh…anh quan tâm làm gì? Tôi muốn nói thế nào là chuyện của tôi, giữa chúng ta cũng không có mối quan hệ nào cả…
Phong Lĩnh tức giật liền nắm tay cô kéo mạnh rồi vật người cô nằm hẳn xuống giường. Ngọn lửa lúc này đã trở thành bom mìn và phát nổ.
Anh đưa tay bóp lấy mặt cô:
– Em ra khỏi nhà không báo với tôi, đã vậy còn đi với đàn ông khác. Nói, em và hắn có quan hệ gì?
Cô sợ hãi nhìn anh, tự anh khẳng định không ghen mà bây giờ lại lớn tiếng bắt cô giải thích. Cô không thể hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì.1
– Không liên quan đến anh…mau bỏ tay ra.
Phong Lĩnh tức giận trước thái độ chống đối của cô, anh cau mày:
– Hạ Dược Khuê! Em đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.
Mắt cô đỏ lên, lệ ứa ra không thể kiểm soát, người nói không ghen là anh, bây giờ lại đè cô ra tra hỏi, anh khiến cô thật nhức đầu, mệt óc.
– Anh điên rồi sao? Chính anh nói không ghen…
Phong Lĩnh gắt giọng:
– Việc của em là trả lời.
Cô tức giận nên giữ im lặng, Dược Khuê cố sức đẩy anh ra rồi vội ngồi dậy, nhưng cô chỉ vừa đi được vài bước đã lập tức bị anh giữ tay lại:
– Chúng ta chưa nói chuyện xong.
Cô khó chịu nên vặn vẹo cô tay muốn thoáng ra, anh cố ghì chặt tay cô, tình cảnh càng thêm căng thẳng:
– Anh làm tôi đau.
Cô thể hiện sự chống trả qua hành động, gắng dùng hết sức giật tay ra, anh sợ làm cô đau nên nới lỏng bàn tay đang siết chặt. Nào ngờ do cô rút tay quá mạnh nên đã vụt khỏi bàn tay anh, cả cơ thể cô mất thăng bằng rồi ngã về phía sau, cô té phịch xuống sàn, đầu đập mạnh vào cạnh bàn gỗ chân thấp phía bên dưới. Dược Khuê đưa tay ôm lấy trán, anh hốt hoảng vội khụy chân ngồi xuống:
– Em có sao không?
Phong Lĩnh vừa định chạm vào bàn tay đang ôm lấy trán của cô thì Dược Khuê vừa khóc vừa nói lớn:
– Anh đi ra đi.