Những giọng nói chồng chéo lên nhau, cảnh tượng bát nháo như đàn ong vỡ tổ.
– Là đạn bắn…
– Có kẻ ám sát!
– Đạn bắn ra từ phía bên ngoài cửa sổ…
– Mau chạy đi!
– …
Phong Lĩnh vội ôm chằm lấy cô rồi lách người để chệch hướng đứng ngay tầm cửa sổ vì sợ sẽ có thêm một phát đạn nữa được bắn ra. Anh nắm chặt lấy bàn tay đang chảy máu của cô. Trong thoáng chốc lướt mắt, anh nhìn thấy một bóng đen ở trên tầng thượng của tòa nhà đối diện cửa sổ. Hắn đang nhắm bắn bằng một cây súng bắn tỉa, có vẻ rất chuyên nghiệp.
Viên đạn được bắn xuyên qua lớp kính cửa sổ, hướng thẳng về phía ly rượu trên tay cô và Liễu Khắc Nhi một cách rất chuẩn xác, chắc hẳn là một tay cao thủ bắn tỉa. Điều may mắn là phát súng vừa rồi không gây ảnh hưởng đến tính mạng của bất kỳ ai, tuy nhiên phải chăng là kẻ ra tay cố tình hù doạ, gây kích động mọi người. Bởi lẽ với tài nhắm bắn cao siêu như vậy, hắn hoàn toàn có thể bắn trúng bất kỳ ai mà hắn muốn, đoạt mạng kẻ khác dễ như trở bàn tay, chỉ với một phát súng. Rốt cuộc mục đích của hung thủ là gì?1
Cả cơ thể Dược Khuê run lên vì sợ, anh ôm cô trong lòng, dịu dàng trấn an:
– Không sao, có anh ở đâu mà.
Phong Lĩnh vội dùng điện thoại gọi cho hai vệ sĩ thân cận đang đứng chờ đợi ở bãi đỗ xe. Họ đã hộ tống anh và cô đến bữa tiệc để đảm bảo an toàn cho cả hai.
Phong Lĩnh cùng cô rời khỏi phòng tiệc, thực chất tất cả mọi người bao gồm các khách mời lẫn nhân viên phục vụ đều đã chạy toáng loạn ra ngoài vì kinh hãi. Họ không dám ở lại trong căn phòng ấy thêm một giây phút nào vì sợ sẽ phải bỏ mạng trong nháy mắt bởi những phát súng bất thình lình ập tới.
Hai người vệ sĩ cũng nhanh chóng chạy đến bảo vệ anh và cô lên xe ra về. Sự hoảng loạn ùa chạy khỏi phòng của những người trong bữa tiệc đã gây nhốn nháo cả nhà hàng. Những người chẳng liên quan cũng không tránh khỏi sự hoang mang, sợ hãi. Khung cảnh trở nên rối ren, ồn ào, la hét như một thảm cảnh động đất.
Cảnh sát cũng được gọi đến ngay sau đó, hiện họ đang tích cực điều tra về nguyên nhân của phát súng gây hỗn loạn như một lời đe dọa từ thế lực ngầm chưa thể xác định. Theo phía cảnh sát suy đoán và như những gì Phong Lĩnh nghĩ, chắn chắn kẻ cho nổ phát súng kia đã điều tra rất kỹ về bữa tiệc nên mới biết chính xác vị trí phòng tiệc ở tầng hai có cửa sổ đối diện một căn nhà cao tầng, khoảng cách cũng khá gần nhau.
Phía cảnh sát chỉ mới tiếp nhận vụ án, trước mắt vẫn chưa tìm được hung thủ gây ra hành động kinh hoàng kia. Hiện tại trong anh có rất nhiều suy nghĩ khi chưa xác định được thế lực ra tay cũng như việc chúng muốn nhắm vào ai.
Nếu nói về kẻ thù của anh thì nhiều vô số kể, tuy nhiên bọn chúng cũng rất nể sợ thế lực của Phong Lĩnh nên hiếm có băng đảng nào dám hành động liều lĩnh, trừ khi xảy ra ẩu đả nghiêm trọng vì lý do nào đó như tranh giành quyền lực, cướp đá quý,…Tuy nhiên ngoại trừ…bọn người của Đông Chiếu Hoa, liều mạng và máu chiến không hề biết kiêng nể.1
Nhưng đây chỉ là suy đoán của anh, cũng chưa có bằng chứng xác thực. Hơn nữa khách mời trong buổi tiệc toàn những người làm ăn lớn, chắc chắn ai cũng có kẻ thù, người ghét, người hận. Vậy nên cũng không biết chính xác kẻ ra tay rốt cuộc muốn nhắm vào ai. Phát súng của hắn cũng chỉ hướng vào ly rượu, chẳng rõ là muốn khiến mọi người náo loạn vì khiếp sợ hay là một thông điệp cảnh cáo đến đích danh một người nào đó!
– ———————————–
Anh biết cô đang lo sợ sau sự việc vừa rồi, Dược Khuê chưa từng tiếp xúc với những chuyện nguy hiểm như vậy. Xui thay hôm nay còn là lần đầu tiên anh đưa cô đi dự tiệc cùng mình. Có lẽ Dược Khuê sẽ rất ám ảnh.
Anh đưa cô đến bệnh viện để xử lý vết thương trên bàn tay, có vài mảnh thủy tinh nhỏ găm vào nhưng không sâu. Bác sĩ đã sát trùng và băng bó vết thương. Chỉ cần chăm bôi thuốc trong vài ngày sẽ ổn. Cũng may những mảnh vỡ chỉ trúng vào tay, nếu lỡ bị chúng bắn vào mắt thì nguy hiểm khó lường. Liễu Khắc Nhi cũng bị thương ở tay như cô, có lẽ Liễu tổng cũng đang hối hả lo cho con gái cưng.
Trở về đến nhà, cô vẫn còn rất sợ, lúc ở bệnh viện, tay cô run đến mức khiến bác sĩ gặp chút khó khăn khi sát trùng cho cô.
Phong Lĩnh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng áp tay lên má cô xoa dịu:
– Không sao đâu, hiện giờ cảnh sát đã nhập cuộc điều tra, em đừng lo lắng quá.
Cô ngước mắt nhìn anh, nhớ đến tiếng súng và hình ảnh cửa sổ cùng ly rượu bị đạn xuyên vỡ tan tành, thật sự rất kinh hãi.
– Có khi nào…kẻ đó…muốn nhắm đến…đến chúng ta không?
Cô vì sợ nên nghĩ gì nói đó, thật sự lúc này cô rất lo, đến trang phục còn chưa thay ra, tay chân như chẳng còn chút sức lực. Anh hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng cất lời:
– Anh nghĩ chúng muốn nhắm đến ai đó trong bữa tiệc. Trước khi có kết quả điều tra thì chưa thể nói chính xác được. Em đừng lo lắng quá, sẽ không có gì cả, tin anh đi.
Dược Khuê biết anh nói vậy để trấn an cô, nhưng đi dự tiệc lại chứng kiến sự xuất hiện của phát súng bí ẩn thì sao không sợ và lo lắng cho được. Chỉ cần phát súng lúc nãy chệch nhẹ hướng bắn thì e rằng đã có người mất mạng.