Anh nhanh chân chạy đến ôm chằm lấy cô, khoảnh khắc này khiến Phong Lĩnh thấy nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng anh cũng được gặp lại vợ và trên hết là cô vẫn bình an. Cô cũng ôm chặt lấy anh, cảm giác an toàn như được sống lại.
– Em rất nhớ anh.
Giọng cô run lên, hai bàn tay lạnh ngắt vì sợ, anh cảm nhận rõ sự lo lắng trong cô nên vội trấn an:
– Không sao nữa rồi, đã có anh ở đây.
Nhưng cả hai nào mừng rỡ được lâu khi bọn người của Đông Chiếu Hoa đang đánh đấm túi bụi với người của anh. Hai bên bắn súng rền vang rồi lại động tay động chân, hết đá vào ngực lại đấm vào mặt, thúc vào bụng,…
Lão Đông Chiếu Hoa tận dụng thời cơ, hèn hạ nén cơn đau của vết thương mà đứng lên chỉa súng hướng vào đầu anh. Dược Khuê nhìn thấy liền cất lời:
– Cẩn thận lão ta…
Anh liền nhận ra nguy hiểm, đề cao tính cảnh giác, đặc biệt là trong tình cảnh thế này, dù đang tình cảm mặn nồng vẫn không buông lơi sự đề phòng cao độ. Anh lặp tức buông cô ra rồi nhanh như cơn gió mà xoay người lại, một phát đã chỉa súng hướng ngay đầu ông ta và ngược lại. Mặt đối mặt, đôi bên chỉ cách nhau vài bước chân, mũi súng của Đông Chiếu Hoa cũng đang hướng thẳng vào trán anh thay vì sau gáy như dự tính ban đầu của ông ta.
Đôi bên đối đầu cam go, thuộc hạ của hai bên thấy thủ lĩnh đang hướng súng về phía nhau thì càng hùng hổ giao đấu với kong muốn đàn áp được kẻ địch.
– Tốt nhất là ông nên biết điều mà để chúng tôi thuận lợi rời khỏi đây.
Dược Khuê nắm chặt cánh tay anh, cô đang run lên vì sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh. Trước đây, cuộc đời cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với súng đạn, cho đến khi gặp anh. Cô phải can đảm để đối mặt với điều mình từng rất khiếp sợ vì người đàn ông cô chọn…là Bạch Phong Lĩnh.
Lão cười lớn, ngón tay trỏ hơi siết nhẹ còi súng như một hành động thách thức:
– Mày đang mơ sao? Ngày hôm nay, giữa Hắc Phượng và Huyết Nguyệt, chỉ có một bang sống sót rời khỏi đây.
Lão đột ngột trở mặt, đã lấy được đá quý mà vẫn cố chấp muốn giao đấu. Ngay khoảnh khắc ông ta vừa nói dứt lời, một thân ảnh hối hả chạy vào cửa cùng tiếng nói lớn:
– Mau dừng lại đi!
Mọi người nhìn ra phía cửa, cô hốt hoảng thốt lên, cảm giác lo lắng bủa vây đến gạt thở:
– Mẹ!
Anh nhìn cô, đầu óc hoang mang chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra:
– Mẹ sao?
Đông Chiếu Hoa mạnh miệng mỉa mai anh để đàn bà trở thành điểm yếu. Nhưng thực chất ông ta cũng là kẻ yêu điên cuồng, mù quáng, vì người phụ nữ mình yêu mà trở nên chiếm hữu đến đáng sợ.
Lão không hiểu vì sao cô lại gọi Đông phu nhân là mẹ, linh cảm đang mách bảo cho lão ta biết về điều gì đó bất thường và ông ta rất muốn hỏi rõ Đông phu nhân, nhưng tình hình hiện tại lại không cho phép.
– Em điên rồi à? Đến đây làm gì? Mau trở về đi!
Lão cất lời quát Đông phu nhân, bà ấy nước mắt ngắn dài, giọng nghẹn đi nhưng cố nói lớn:
– Dừng lại đi, đừng làm hại đến con bé, tôi xin anh!
Sau khi lão rời đi, Đông phu nhân vì lo lắng cho cô nên đã âm thầm theo dõi hành tung của ông ta và tự lái xe đến tận đây. Lần trước bà ấy tìm đến biệt thự là do vô tình nghe được cuộc điện thoại của Đông Chiếu Hoa với thuộc hạ. Bà ấy nghe loáng thoáng ông ta đang giam giữ ai đó ở căn biệt thự gần ngoại ô thành phố.
Một doanh nhân như Đông Chiếu Hoa hoa có rất nhiều nhà, trải dài khắp các tỉnh thành trên cả nước và ở tận nước ngoài. Căn biệt thự giam giữ cô, trước đây Đông phu nhân cũng từng đến vài lần. Bà ấy đã âm thầm đến biệt thự để tìm hiểu sự tình, nào ngờ gặp lại đứa con gái ruột năm nào.
Nhìn thấy Dược Khuê đứng khép nép trước mũi súng của ông ta, trong lòng bà ấy lo lắng như lửa đốt.
Lão ta hằn giọng:
– Không liên quan đến em, mau trở về đi!
Chuyện đã đến nước này, Đông phu nhân cũng không muốn chôn vùi bí mật suốt nhiều năm qua thêm nữa. Bà ấy bước về phía ông ta, trong khi Đông Chiếu Hoa không ngừng quát lớn:
– Đứng yên đó, đừng bước qua đây.
Mẹ cô nước mắt lưng tròng, cố lấy hết can đảm mà nói ra:
– Dược Khuê là con ruột của anh, xin đừng làm hại con bé.
Đông Chiếu Hoa ngây người, ánh mắt mở to đứng tròng, cô bàng hoàng như thể sắp đứng không vững. Phong Lĩnh cũng chẳng thể tin điều mình vừa nghe thấy. Thuộc hạ xung quanh chợt đình chiến rồi đứng lặng im, nhường chỗ lại cho thủ lĩnh giải quyết chuyện gia đình.
Xem ra tình cảnh đã đi lệch hướng hoàn toàn so với những gì anh và ông ta dự tính.
– Em đang nói gì vậy?
Câu hỏi của Đông Chiếu Hoa chứa đầy sự hoang mang, ngỡ ngàng. Lúc này Đông phu nhân bật khóc nức nở:
– Đó là sự thật. Khi chúng ta chia tay được hai tháng, tôi đã phát hiện mình có thai. Dược Khuê là con gái ruột của anh. Hãy mau dừng lại đi, nếu không anh sẽ hối hận cả đời.
Vậy ra tình huống hiện giờ là ba vợ đang chỉa súng vào đầu con rể và con rể cũng đang hướng mũi súng vào ấn đường của ba vợ sao?
Dược Khuê không muốn chấp nhận, cô nghĩ mẹ nói như vậy vì nhất thời muốn giải cứu cho cô:
– Không…không thể nào như vậy được…con thể là con ruột của ông ta!