Cố gắng giữ bình tĩnh, cô nằm xuống giường kéo chăn phủ kín người, từ cảm giác trông đợi Phong Lĩnh trở về thoáng chốc lại biến thành cơn sợ hãi, một cảm giác thiếu an toàn đang bủa vây lấy cô.
Trong căn phòng lờ mờ ánh đèn ngủ, anh từ phòng tắm bước ra, trên người đã thay bộ quần áo pijama kẻ sọc. Tiếng mở cửa toilet khiến cô lo lắng đến tim đập mạnh.
Anh vừa nằm xuống giường đã vòng tay ôm lấy cô, nhưng lúc này Dược Khuê cảm thấy lo sợ khó tả. Cô gồng mình giữ bình tĩnh, tuy nhiên sự lo lắng trong cô đã không qua được mắt anh:
– Sao tay cô lạnh vậy?
Dược Khuê có chút ấp úng, phần vì sợ nên giọng hơi run run:
– Tại…tại máy lạnh thôi. Tôi đi toilet một lát.
Cô đẩy nhẹ tay anh ra rồi rời khỏi giường, vừa đóng cửa phòng tắm cô đã thở một hơi nặng trĩu. Đưa mắt quan sát xung quanh, cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng được anh móc vào giá treo quần áo trên tường.
Dù trong lòng đang rất hồi hộp và sợ sệt nhưng cô vẫn quyết tìm ra sự thật để làm rõ hoài nghi trong lòng. Bàn tay khẽ run run, cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng, cô lật chiếc áo qua lại để xem vị trí ngực áo bên trái, nỗi hoảng sợ dâng lên cực độ khi đập vào tầm mắt cô là một vết đỏ, dù đang sững sờ nhưng cô vẫn cố đưa áo lên mũi, cả cơ thể cô run rẩy, chân tay bủn rủn như mất hết sức lực: “Thật sự là…là máu. Anh ấy bị thương hay là…”.
Chợt có tiếng mở cửa, cô sợ hãi làm rơi chiếc áo sơ mi xuống sàn, vội quay lưng lại, là Phong Lĩnh đang bước đến, anh nhìn cô với ánh mắt rất đáng sợ. Mặt cô cắt không còn giọt máu, nhìn thấy anh mà cô cứ ngỡ hung thần gian ác đang đi về phía mình.
– Anh…
Phong Lĩnh nở nụ cười nhếch môi, nhưng nụ cười lần này thật sự rất đáng sợ:
– Thấy rồi sao? Chỉ trách cô quá tò mò.
Dược Khuê chưa kịp đáp lời thì đã bị anh đã nhào đến bóp cổ. Hành động ghê rợn, tàn ác của anh khiến cô chẳng thể ngờ được. Mắt cô mở to nhưng muốn rơi ra ngoài, hai tay giữ chặt lấy bàn tay gân guốc đang muốn ghiền nát cổ mình.
– Đừng…
Cô không thể nói thành lời, gắng gượng cầu xin nhưng không thể, anh càng thêm mạnh tay, rõ ràng muốn đoạt mạnh người con gái trước mắt mà chẳng chút đắn đo.
– Chết đi.
Nước mắt cô khẽ rơi không thể kiểm soát, anh nỡ lòng đối xử tàn độc với người đang mang trong mình cốt nhục của anh, thật không thể tin được.
Dược Khuê rùng mình một cái rồi lắc lắc đầu, nhanh chóng chấn chỉnh bản thân để thoát khỏi trí tưởng tượng bay cao bay xa vừa rồi. Tay cô vẫn còn đang cầm chiếc áo, Dược Khuê đánh nhẹ vào đầu mình:
– Đừng nghĩ lung tung, tự mình dọa mình, thật ngớ ngẩn.
Vì hoảng sợ nên cô tự tưởng tượng ra diễn cảnh kịch tính vừa rồi, phải khen Dược Khuê rất có đầu óc suy diễn. Cô móc lại chiếc áo lên vị trí cũ rồi đưa tay bấm xả nước để anh không nghi ngờ.
Bước ra ngoài, cô nhẹ nhàng lên giường nằm ngủ, cứ tưởng Phong Lĩnh đã say giấc, nào ngờ anh lại tiếp tục vòng tay ôm chằm lấy cô.
– Tôi điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh rồi. Mà cô cố tình chờ tôi về đúng không?
Dù mắt đang nhắm nhưng miệng vẫm còn nhiều chuyện, cô vờ thờ ơ:
– Ai thèm chờ anh, do tôi chưa buồn ngủ thôi.
Phong Lĩnh nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một hôn, rõ ràng chỉ vài giây trước cô vẫn đang lo sợ đủ thứ về anh, ấy vậy mà chỉ cần cử chỉ dịu dàng, ấm áp anh trao thì bao nỗi âu lo như tan biến không chút dấu vết.
– Ngủ ngon.
Anh chẳng nói thêm lời nào mà dần chìm vào giấc ngủ. Tuy không còn sợ hãi như lúc nhìn thấy vệt máu nhưng những thắc mắc, hoài nghi và sự tò mò trong cô vẫn không ngừng trổi dậy.
Dược Khuê khẽ trở mình, hướng mặt vào lòng ngực anh, cô muốn xem kỹ dấu vết, tuy nhiên thông qua khe hở của cổ áo, nhìn vào bên ngực trái lấp ló sau lớp vải, cô nhận ra anh không hề bị thương.
Hơn nữa nếu anh thật sự bị thương tích, với vết máu lớn như vậy thì sao có thể bình thản mà không tỏ ra đau đớn. Trong anh cũng chẳng có dấu hiệu khó khăn khi vận động, chắc chắn anh không bị thương, vậy vết máu đó, rốt cuộc từ đâu mà có?
Chuyện này khiến cô đột ngột nghĩ đến đoạn clip Đông Chiếu Hoa giết người. Điều đáng ngờ là việc anh nhất quyết giành lấy chiếc thẻ nhớ và giữa đoạn clip quan trọng đó, đến hôm nay cô vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc giữa anh và ông ta có mối quan hệ thế nào.
Chỉ mới sống với anh một ngày mà cô đã gặp phải vấn đề vướng mắt, đầu óc xoay vòng nhưng không thể lý giải. Làm sao để hiểu được con người của Bạch Phong Lĩnh cũng như những chuyện đang xảy ra xung quanh anh?
Sáng sớm cô đã tỉnh giấc, Dược Khuê có thói quen dậy từ sớm để tập vài động tác thể dục nhẹ nhàng, sau đó ăn sáng đúng giờ. Hiện tại cô đang tìm hiểu vài tòa soạn nhận phóng viên làm online, chủ yếu là viết bài, có thể công việc sẽ thiên về mảng của nhà báo hơn. Nhưng dù sao cũng phù hợp với chuyên môn của cô nên không phải lo lắng.
– Cô thức sớm vậy?
Anh tỉnh giấc không thấy cô liền nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi tìm “vợ”.
– Tôi quen như vậy rồi. Anh cũng phải đi làm sớm mà, ăn sáng luôn đi.
Cô phụ người giúp việc dọn thức ăn, anh còn bưng giúp Dược Khuê vì lo cô bị bỏng. Nhìn sự nhẹ nhàng, từ tốn của anh, cô không tin anh là kẻ tàn độc có thể làm ra chuyện máu lạnh gây ảnh hưởng đến tính mạng của người khác.