Vừa trở về nhà sau một ngày làm việc, Nhược Phù lập tức hỏi cô về chuyện cái thai và tình cảm với Bạch Phong Lĩnh.
– Em với anh ta đã bàn thế nào rồi?
Cô thở dài một hơi, nghĩ đến lúc sáng bàn thì ít nhưng tập thể dục trên giường lại dai dẳng khiến cô vừa tức vừa bất lực.
– Anh ấy nói muốn kết hôn với em?
Nhược Phù nghe vậy thì có phần ủng hộ, tuy nhiên trong lòng cũng không ngừng dấy lên vô vàng nỗi lo.
– Xem ra hắn cũng không tồi, dám làm dám chịu. Nhưng em cũng hay thật, yêu ai không yêu lại yêu ngay kẻ nguy hiểm và thừa quyền lực như anh ta. Chị không biết nên vui hay buồn nữa đây.
Nếu chị hai biết nguyên do thật sự khiến anh quyết định muốn cưới cô, e rằng cô ấy sẽ đến tận nhà Bạch Phong Lĩnh để băm thây anh ra.
– Em vẫn đang suy nghĩ về chuyện kết hôn. Giờ em thấy hơi mệt, em về phòng nghỉ một lát.
Nhược Phù vội giữ tay em gái, cô ấy muốn hỏi rõ thêm một chuyện:
– Khoan đã, nói chị biết, tiền em có để trả nợ mà em bảo do trúng số, thực chất là Bạch Phong Lĩnh cho em có đúng không?
Ngay từ đâu Nhược Phù đã cảm thấy chuyện trúng số bất thường, nhưng vì loay hoay với công việc mỗi ngày nên cô ấy chưa có thời gian tìm hiểu kỹ.
Bây giờ chị hai hỏi thẳng, cô cũng nghĩ chẳng cần phải nói dối để lấp liếm về số tiền lớn kia thêm nữa, Nhược Khuê gật đầu:
– Dạ phải.
Càng biết thêm nhiều chuyện, Nhược Phù lại càng thêm lo lắng, chỉ trong một ngày mà cô ấy phải tiếp nhận nhiều thông tin gây sốc như vậy.
– Dược Khuê à, chị đang lo liệu anh ta có thật sự yêu em hay không. Người giàu thường vung tiền không tiếc tay để đạt được thứ họ muốn. Điều tồi tệ nhất là việc họ chỉ xem tình cảm như thú vui nhất thời. Em có thật sự hiểu rõ con người của Bạch Phong Lĩnh?
Câu hỏi của chị hai thật khó trả lời, thật tâm cô không hiểu gì về anh cả, chỉ biết con người của Phong Lĩnh vừa vô sỉ, mất nết lại luôn tỏ ra nguy hiểm.
Nhưng đó là suy nghĩ trong lòng cô, còn ngoài miệng, cô vẫn phải diễn cho tròn vai một cách miễn cưỡng theo kịch bản Bạch Phong Lĩnh tạo ra:
– Em hiểu anh ấy mà, tuy bề ngoài Phong Lĩnh lạnh lùng, có vẻ như vô tâm nhưng thật ra anh ấy rất ấm áp.
Bản thân cô còn cảm thấy sai trái khi nói ra những lời này, khúc gỗ như Bạch Phong Lĩnh thì lấy đâu ra sự thấu hiểu để ấm áp với ai được chứ.
Chợt Nhược Phù nắm lấy tay cô, sự dịu dàng, quan tâm từ người chị gái khiến cô cảm thấy được an ủi vô cùng:
– Dù sao chuyện cũng đã lỡ, chị chỉ mong em được hạnh phúc. Nhưng kể ra việc này đột ngột quá nên chị có hơi sốc.
Cô nở nụ cười, có tỏ ra vui vẻ để chị hai yên lòng:
– Em xin lỗi vì đã làm chị lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Chị hai cứ yên tâm.
Giây phút này cũng chẳng thể thay đổi được nữa, tất cả giờ đây chỉ được gói gọn trong một từ “chấp nhận”.
– ——————————
Sáng sớm vừa thức giấc, chưa kịp rời khỏi giường ngủ cô đã nhận được tin nhắn từ Bạch Phong Lĩnh. Hôm nay còn bày đặt nhắn tin, làm như thân thiết với nhau lắm.
– Một tiếng nữa tôi sang nhà đưa cô đi ăn.
Dược Khuê mở to mắt, chưa kịp rửa mặt đã thấy tỉnh ngủ hẳn:
– Anh ta ăn trúng thứ gì ôi thiu sao? Khó hiểu thật.1
Cô không mảy may bận tâm, vô tư rời khỏi giường để vệ sinh cá nhân. Dược Khuê thay quần áo đẹp, chuẩn bị đi chợ mua ít thức ăn bổ sung trong tủ lạnh để nấu nướng. Chị hai đã đi làm trước khi cô tỉnh giấc. Dược Khuê cũng đã nói với chị sự thật về việc cô đang làm hợp đồng cho đài phát thanh. Thật ra cô chỉ nói dối như vậy để Nhược Phù yên tâm. Từ đầu đến thời điểm hiện tại cô vẫn đang thất nghiệp. Bây giờ lại mang thai, căn bản việc đi làm sẽ càng thêm khó khăn, đặc biệt với tính chất của nghề phóng viên phải thường xuyên đi săn tin, có thai sẽ rất bất tiện.
Cũng may Nhược Phù đã hiểu cho cô, không trách móc khi biết em gái nói dối. Dẫu sao cô cũng vì không muốn chị hai lo lắng nên mới dùng đến cách không mấy hay ho.
Tiếng chuông cửa vang văng vẳng bên tai cô, đồng thời cô nhận được cuộc gọi từ Phong Lĩnh mất nết. Dược Khuê ngó ra cửa sổ, tên dày mặt kia thật sự đến tận đây, nhưng sao anh lại biết địa chỉ nhà cô, nghĩ đến lại thấy người đàn ông này thật nguy hiểm.1
Cô không bắt máy mà bước ra mở cổng, chưa gì đã thấy có chút căng thẳng dù anh đến đây với thiện ý muốn đưa cô đi ăn.
Nhìn thấy cô, anh cũng nhanh chóng bước xuống xe, chẳng rõ anh chỉ đơn thuần muốn cùng nhau ăn uống vui vẻ hay còn có ẩn ý gì nữa. Trông thấy mặt anh, cô như đang phải đối mặt với cả bầu trời toan tính, thật sự không thể thoải mái nổi.
– Sao anh biết nhà tôi?
Anh nở nụ cười bí hiểm, vẫn là phong cách ngang ngược chọc tức cô:
– Sao cô không trả lời tin nhắn?
Anh chẳng những không trả lời mà còn hỏi ngược lại, không sớm thì muộn cô cũng điên đầu khi ở gần Bạch Phong Lĩnh.