Vừa nghe câu hỏi từ cô, Thụy Dụng thoáng bối rối, nhìn thái độ của cô ấy thì có thể đoán được phần nào, có lẽ cô gái này cũng thích người ta rồi đây.
– Chị…chị cũng không biết nữa. Mà chắc không có đâu.
Vừa nhắc đến Tấn Bộ thì Thụy Dung liền ngập ngừng. Cô ấy và nam vệ sĩ đã gặp nhau nhiều lần vì sau mỗi ngày tan làm, anh đều được hai người vệ sĩ hộ tống về nhà. Nhưng thật ra cách đây vài năm Thụy Dung và Tấn Bộ được đào tạo cùng một công ty vệ sĩ tại cùng thời điểm, họ đã quen biết với nhau từ trước nhưng không thân thiết.
Sau đó cả hai đều có công việc riêng và không gặp lại nhau, cho đến khi Thụy Dung trở thành vệ sĩ riêng của cô.
– Mới nhắc đến người ta mà chị đã đỏ mặt rồi.
Được dịp cô liền tranh thủ ghẹo lại, Thụy Dung cố kiềm nén cảm xúc, bây giờ để lộ ra tình ý trong lòng thì sẽ rất xấu hổ.
– Đỏ gì cứ, da mặt chị vốn ửng hồng như vậy mà.
Trông nữ vệ sĩ mạnh mẽ, lúc nào cũng tỏ ra cool ngầu đi bên cạnh cô, nay lại bối rối, ngượng ngùng khi bị nói trúng tim đen nên Dược Khuê cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.
Đến công ty Uri, Thụy Dung ngồi chờ cô ở xe, công việc của vệ sĩ là vậy, đi theo bảo vệ và kiên nhẫn chờ đợi.
Dược Khuê đi đến khu vực tiếp tân, đây cũng là lần đầu tiên cô bước vào một công ty lớn. Mọi thiết bị đều rất hiện đại, phong thái mọi người trang nghiêm, thật sự rất chuyên nghiệp.
– Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô?
Cũng may cô đã dự tính trước điều này nên hôm nay ăn mặc sang trọng để đến đây vì sợ nếu bình dân quá sẽ khiến anh xấu hổ. Phong Lĩnh đưa cô đi mua sắm rất nhiều trang phục lẫn trang sức, phụ kiện đắt tiền. Không quá khi nói anh lo cho cô không thiếu thứ gì dù Dược Khuê không hề đòi hỏi ở anh. Ở nhà cô vẫn mặc đồ rất giản dị, nhưng cùng anh bước ra ngoài, cô hiểu mình phải ăn mặc cho phù hợp vì địa vị của anh không phải tầm thường.
– Tôi muốn gặp Bạch tổng.
Người tiếp tân nở nụ cười nhẹ nhàng, thái độ làm việc của cô ấy thật sự rất tốt, luôn tạo cho người đối diện cảm giác thân thiện, thoải mái.
– Xin cho hỏi cô có hẹn trước với tổng giám đốc không?
Thôi xong, sao cô có thể quên mất điều này, Uri là công ty lớn có tổ chức chặt chẽ, an ninh cao, cô đâu thể hiên ngang vào gặp anh khi chưa có lịch hẹn trước. Định tạo bất ngờ cho anh như xem ra chẳng thuận lợi.
– Tôi không có hẹn trước.
Nghe thấy điều này, người tiếp tân liền nhỏ nhẹ từ chối:
– Xin lỗi nhưng nếu cô không hẹn trước thì không thể gặp Bạch tổng được. Mong cô thông cảm.
Cô bối rối không biết phải làm thế nào, bây giờ chẳng lẽ bảo với tiếp tân cô là vợ của anh, có vẻ hơi khoa trương. Hơn nữa cả hai vẫn chưa làm đám cưới, ngoại trừ những đối tác đã gặp cô trong bữa tiệc thì các nhân viên ở đây chẳng ai biết anh và cô đang yêu nhau.
Đã cất công đến đây nhưng giờ phải ra về, nghĩ đến cô lại thấy thất vọng, hụt hẫng. Vốn dĩ Dược Khuê muốn cùng ăn trưa với anh, cô đành thử gọi điện cho Phong Lĩnh nói rằng mình đã đến Uri và đang đứng ở khu vực tiếp tân. Ngay khi cô vừa cúp máy vài giây thì nhân viên tiếp tân liền nhận được cuộc gọi, cô ấy dạ thưa gật đầu, chỉ vừa đặt điện thoại xuống bàn, người nhân viên liền nói với cô:
– Để tôi đưa chị lên phòng của chủ tịch.
Chẳng rõ anh đã nói gì với nhân viên, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại ngắn gọn đã thấy rõ uy quyền. Công ty rất rộng lớn lại nhiều tầng, nếu không có người dẫn đường thì cô cũng chẳng biết phòng làm việc của anh ở đâu mà tìm. Xem ra ngay từ đầu cô suy nghĩ quá đơn giản, chỉ biết có thể cùng chồng ăn cơm trưa liền vui mừng, hạnh phúc mà không nghĩ ngợi những điều khác.
Sau khi đưa cô đến nơi thì nữ nhân viên cũng rời đi, cô đứng trước phòng, từ tốn gõ cửa. Cánh cửa tự động mở ra khi được sự cho phép của người bên trong, Dược Khuê có chút hồi hộp nhưng rồi cũng nhanh chân đi vào. Nhìn anh ngồi uy nghiêm trên chiếc ghế xoay, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy hồi hộp. Hôm nay cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ của anh ở công ty,
– Em định tạo bất ngờ cho anh nhưng quên mất chuyện phải hẹn trước mới có thể gặp anh…
Phong Lĩnh im lặng không nói lời nào, chợt cô thấy bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng. Anh rời khỏi ghế, từng bước tiến về phía cô.
Dược Khuê cầm chắc túi đựng thức ăn trên tay, cô đang nghĩ phải chăng mình đã khiến anh khó chịu.
– Anh…anh không vui sao? Em xin lỗi, lần sau em sẽ không phiền anh nữa.
Trông mặt anh nghiêm túc, có vẻ hậm hực như vậy khiến cô hoang mang chẳng biết phải làm thế nào.
Dược Khuê hơi lo lắng, cô nhỏ nhẹ nói tiếp:
– Nếu anh bận thì em để đồ ăn lại đây rồi về. Anh nhớ ăn…
Đột nhiên tên đáng ghét này lại im re, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng bước đến bàn để đặt thức ăn lên. Nhưng chưa đi được nửa bước thì anh đã nắm tay cô giữ lại, cánh tay nhanh nhẹn vòng ra phía sau ôm lấy eo cô rồi hôn cô thắm thiết.