Biết ngay cô gái nhỏ vẫn chưa ăn gì, hôm nay bày đặt làm giám điệp để theo dõi anh. Chẳng màn việc đang mang thai, để bụng đói mà đến tận đây hóng chuyện, quả là vợ Bạch Phong Lĩnh, vừa bướng lại liều lĩnh.
– Đang có thai lại đi lung tung, lúc nãy còn bỏ chạy, lỡ không may té ngã thì sao? Đã vậy còn bỏ bữa sáng, em muốn làm loạn à?
Cô mím môi, cảm thấy có chút không can tâm khi bị “chồng” trách móc.
– Chẳng phải do anh suốt ngày cứ tỏ ra bí mật, tôi hỏi thì không trả lời nên tôi mới…mới tự tìm hiểu.
Nếu là trước đây, anh sẽ gân cổ lên cãi với cô cho bằng được, muốn giành phần thắng về mình. Nhưng bây giờ Phong Lĩnh lại không muốn hơn thua với cô, anh dịu dàng cất lời.
– Được rồi, bây giờ tôi đưa em đi ăn, ăn no rồi tôi sẽ nói em biết những gì em muốn.
Anh đưa cô đi hết bất ngờ này lại đến ngạc nhiên nọ, còn tưởng anh sẽ giảng cho cô nghe một bài học dong dài, ai ngờ anh chiều chuộng, nhỏ nhẹ với cô hết mực.
Không gian phòng ăn được thiết kế như một nhà hàng thu nhỏ với bốn cửa kính mở rộng, như thể được hòa mình với khung cảnh tuyệt đẹp khi đang thưởng thức bữa ăn.
Ngoài ra còn có view nhìn ra hồ bơi xanh thẳm mát mắt. Dù đây là resort riêng tư, chỉ phục vụ cho Phong Lĩnh và đối tác của anh, tuy nhiên từ nhân viên cho đến đầu bếp đều được tuyển chọn rất kỹ lưỡng. Mọi ngóc ngách luôn sạch sẽ vì có những người tạp vụ thường xuyên dọn dẹp.
– Đây là những món sở trường của đầu bếp, em ăn thử xem.
Kể ra anh phát hiện cô lén lút đến đây rình rập nhưng không hề la mắng, ngược lại còn cư xử nhẹ nhàng, nhã nhặn với cô. Đột nhiên cô cảm thấy có chút áy náy, nhưng chuyện còn thắc mắc trong lòng vẫn cứ muốn làm rõ.
Cô vừa cắn miếng thịt thì chợt nhớ ra chuyện quan trọng, Dược Khuê vội thốt lên:
– Chết rồi, tôi quên nói với tài xế, cũng chưa trả tiền xe. Chắc chú ấy đang giận lắm.
Anh thở một hơi bất lực, đi làm mà vẫn phải chăm “vợ”, cô quậy còn hơn cả trẻ nhỏ, bày đủ chuyện để anh giải quyết.
– Em cứ ăn đi, để tôi ra gặp tài xế. Mà xe đỗ ở đâu?
Cô hơi ngập ngừng, cảm giác vừa ngại vừa xấu hổ:
– Bên trái cổng lớn đi thẳng, cách resort khoảng năm mươi mét.
Lúc nãy cô bảo với bác tài chỉ đi một lát sẽ quay lại. Nào ngờ cô bị anh phát hiện, loay hoay nãy giờ rồi quên mất. Cô định trở về rồi gửi tiền xe luôn một thể, chắc bác tài chờ cô cũng đã ngủ được hai giấc.
Anh vừa đứng dậy thì cô vội nắm lấy cánh tay anh.
– Mà lát nữa tôi còn phải trở về. Để tôi ra gặp bác tài…
Anh cúi người, khẽ đưa tay nâng cằm cô, đôi môi tạo thành một đường cong, nụ cười pha chút trêu chọc:
– Tôi không có nói sẽ cho em về. Đây không phải nơi em muốn đến là đến, đi là đi.
Vậy là coi như xong, anh chẳng cho cô về nhà. Dược Khuê còn nghĩ chỉ bám theo anh để tìm hiểu tình hình rồi sẽ về trong ngày. Cô thật sự quá ngây thơ, lúc nào tính toán cũng sơ sài, chỉ là cừu non lại dám đương đầu với Bạch Phong Lĩnh. Nếu kẻ đột nhập không phải cô mà là một ngưòi xa lạ, chắc chắn đã bị anh xử lý thẳng tay.
Thanh toán xong tiền xe, anh bảo bác tài cứ về vì cô sẽ ở lại đây. Phong Lĩnh quay trở lại, anh từ tốn ngồi xuống bàn, ánh mắt cứ chăm chú nhìn về phía cô.
– Anh cứ nhìn như vậy thì sao tôi ăn được?
Dược Khuê thường ngày dịu dàng, chu đáo, nhưng đôi khi lại rất hung dữ, suy nghĩ trẻ con và còn “phá phách”, có thể làm ra chuyện trời ơi đất hỡi mà anh không thể ngờ tới, nghĩ đến anh chỉ muốn ôm bụng phì cười.
Phong Lĩnh nhẹ nhàng gấp thức ăn cho cô, Dược Khuê đang đói nên ăn đến hai má căng phồng, đồ ăn ngon tuyệt hảo, mấy khi cô được thưởng thức.
– Sao em vào đây được?
Cô vừa nhai xong mớ thức ăn trong miệng liền đáp lời:
– Cây trước cổng sau…
Anh vừa nghe cô xong thì lập tức cau mày, tâm trạng tỏ rõ sự không vui.
– Em trèo cây vào đây à? Sao em hư vậy Dược Khuê? Bản thân đang mang thai mà lại làm chuyện liều lĩnh như vậy.
Cô dừng đũa, cố nuốt hết rồi cất lời thanh minh:
– Không phải, tôi đứng nấp sau cây ở cổng sau rồi thấy người tạp vụ mở cửa đổ rác nên lẻn vào.
May là cô giải thích kịp, nếu không anh sẽ trói cô lại vì hành động liều mạng, nguy hiểm.
– Em không nói rõ ngay từ đầu, thật là…Em mà dám trèo cây thì tôi sẽ đánh…
Cô nghe anh đòi dùng bạo lực thì lập tức chu môi, nhíu mày:
– Đòi đánh gãy chân tôi sao?
Phong Lĩnh nở nụ cười nhẹ, xem ra cô nghĩ hơi xa, anh cưng chiều cô như vậy, sao lại nỡ đánh gãy chân. Anh ngồi nhích lại gần cô, đưa môi kề sát tai Dược Khuê rồi nói nhỏ:
– Đánh vào mông.
Cô ngại đỏ cả mặt, vội đưa tay đánh vào ngực anh:
– Đồ biến thái.
Anh nở nụ cười, bàn tay thon dài chạm vào má cô, lau đi nước sốt dính trên khóe miệng nhỏ nhắn.
– Cũng là chồng em thôi.
Anh nói như vậy thì sao cô đỡ được, lúc nào miệng lưỡi của Bạch Phong Lĩnh cũng hơn cô vài bậc.