Cô có chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng phải nói ra hết điều mình đang suy nghĩ:
– Nếu em nói có thì sao? Chúng ta…có quá nhiều khác biệt, ở bên nhau lâu dài chắc…là điều không thể. Truyện Đam Mỹ
– Nếu em nói có thì sao? Chúng ta…có quá nhiều khác biệt, ở bên nhau lâu dài chắc…là điều không thể.
Anh hiểu những gì cô vừa nói, nỗi lo của Dược Khuê, anh cũng từng nghĩ đến, một người đàn ông mang theo quá nhiều mối nguy hiểm thì bất kỳ cô gái nào cũng phải e ngại khi ở cạnh, huống là người thanh thuần, giản đơn lại mong muốn có cuộc sống yên bình như cô.
– Nếu anh nói cần em thì em có can đảm ở cạnh người như anh không?1
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lời nói này phải chăng là câu bày tỏ tình cảm rõ nét, tuy không thẳng thừng pha chút sến súa như ba chữ “anh yêu em”, nhưng Phong Lĩnh cũng khiến cô đủ thấu hiểu cảm xúc của anh.
– Em…em chỉ biết nếu yêu là hết lòng. Chấp nhận ở cạnh ai đó dù cho có bất kỳ điều gì xảy ra, chỉ cần đối phương không phản bội, không buông tay thì em cũng nhất quyết không bỏ cuộc.
Cô vừa nói dứt lời thì trời đổ mưa ào ào, chẳng có bất kỳ âm thanh trời gầm như hợp âm chói tai nào báo hiệu cả, cơn mưa cứ thể bất chợt ùa đến. Có lẽ đến cả ông trời cũng đang cảm động cho cuộc bày tỏ tình cảm giữa cả hai.
– Mưa rồi, anh sợ.1
Tình cảnh này có chút sai sai, ai đời đàn ông lại yếu đuối như vậy, cô chẳng rõ anh đang thật sự ám ảnh tiếng mưa hay chỉ giả vờ để làm nũng.
– Anh đang nhõng nhẽo sao?
Cô nào biết Phong Lĩnh đang nở nụ cười mãn nguyện khi được ôm ôm ấp ấp.
– Không, anh sợ thật, ôm anh đi.
Thật bất lực với “ông chồng” mè nheo, cứ hở ra lại nhân cơ hội bám dính lấy cô.
Dược Khuê dang tay ôm lấy anh, cô hiểu anh từng bị ám ảnh trong quá khứ nên không được thoải mái khi trời đổ mưa, nhưng sự yếu đuối này của anh thì rõ ràng là đang cố tình.
Anh ngồi nghiêm chỉnh rồi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh to tròn của người đối diện:
– Chúng ta sẽ kết hôn và bên nhau cho đến khi em không muốn ở cạnh anh nữa. Em có đồng ý không?1
Một sự tỏ tình không lời hoa mỹ, rất đúng phong cách của Bạch Phong Lĩnh. Tuy vụng về, mộc mạc nhưng lại rất chân thành, nhẹ nhàng.
Cô nở nụ cười dịu dàng rồi gật đầu:
– Chỉ sợ anh không muốn ở cạnh em thôi.
Phong Lĩnh nở nụ cười, cả hai có hơi ngượng ngùng sau khi thổ lộ tình cảm trong lòng. Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
– Anh giữ em còn không kịp, sao lại không muốn ở cạnh. Mà…em và tên kia có mối quan hệ gì?1
Dù ngọt ngào là vậy nhưng vừa hôn xong anh vẫn không quên làm rõ chuyện cô đi cùng Nam Vận. Vậy mà bảo không biết ghen, bị nghiệp quật cũng đáng lắm.1
– Cậu ấy tên Lý Nam Vận, là bạn học của em, người đã từng cùng em đi săn tin và xém bị bọn xã hội đen bắt lại.
Anh được nước liền hỏi tới, quyết tâm làm rõ để dập tắt lửa ghen trong lòng:
– Sao em và hắn ta lại gặp nhau?
Cô kể lại chuyện mình đến làng Tô Linh để tìm mẹ và vô tình gặp lại cậu bạn thời đại học. Từ sáng lúc thấy cô đi cùng người đàn ông khác, anh đã ôm bứt rứt khó chịu trong lòng, bây giờ được giải tỏa liền thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
– Em muốn tìm mẹ nhưng kể ra mẹ em đã rời đi mười lăm trước, có lẽ việc tìm kiếm thông tin về bà ấy sẽ rất khó khăn.
Phong Lĩnh cũng không chắc về điều này, nhưng anh muốn cố gắng hết mình để giúp cô thực hiện mong muốn.
– Anh sẽ giúp em tìm mẹ. Nhưng cũng không chắc là sẽ tìm được thông tin vì thời gian đã qua quá lâu.
Cô thừa hiểu chuyện gặp lại được mẹ ruột là điều không hề đơn giản.
– Em hiểu mà. Cám ơn anh.
Anh đưa tay véo nhẹ mũi cô:
– Sao lại khách sáo với anh như vậy.
Đang vui vẻ hạnh phúc thì cô nhớ đến chuyện anh đến tòa soạn “bắt ghen”, Dược Khuê liền hỏi:
– Em có một thắc mắc, sao lúc trưa anh biết em ở tòa soạn mà đến?1
Hết giờ phút ngọt ngào lại đến lúc “hỏi tội” nhau. Phong Lĩnh nằm xuống giường, kéo chăn phủ lên người, dáng vẻ mỏi mệt:
– Sao đột nhiên anh đau đầu quá, chắc bị ốm rồi.1
Cô nhíu mày, vội đưa tay kéo chăn xuống:
– Anh đừng nghĩ diễn như vậy thì sẽ thoát, khai mau, sao anh biết mà đến?
Phong Lĩnh kéo nhẹ tay cô, Dược Khuê mất đà nên ngã vào lòng anh, hai ánh mắt chạm nhau ở khoảng cách rất gần, tình cảnh này lại khiến cô không tránh khỏi đỏ mặt.
– Anh đoán thôi. Lúc trưa anh về định ăn cơm cùng em nhưng không thấy em ở nhà nên nghĩ em đến tòa soạn hoặc về nhà với chị hai. Đúng lúc anh đến thì…thấy em đi với hắn ta.
Nhắc đến Nam Vận, người bạn từ thời đại học của cô thì anh liền đen mặt. Dù cô đã giải thích cả hai không có gì với nhau, nhưng khi nghĩ đến chuyện cô cùng người đàn ông khác thì anh lại ghen đỏ mắt.
– Sau này không cho em đi riêng với hắn nữa, anh mà biết thì sẽ…1
Cô nở nụ cười, vẻ mặt có chút trông đợi:
– Sẽ thế nào?1
Phong Lĩnh vốn dĩ vô sỉ, anh không chút chần chừ liền đáp:
– Sẽ đánh vào mông em.
Cô chau mày, đưa tay đánh yêu vào ngực anh:
– Biến thái.
Nhìn cục u trên trán cô, anh vừa thương vừa tự trách mình:
– Trán của em còn đau không?
Cô nhân cơ hội liền nhõng nhẽo:
– Đau, bị sưng to như vậy mà.
Anh nhóm người hôn nhẹ vào chỗ bị thương, cô liền nhăn mặt:
– Em đau mà. Cắn anh bây giờ. Đồ đáng ghét!