Hình ảnh người đàn ông đang từ ngoài cửa bước vào khiến cô chẳng dám tin đây là thực tại. Anh đã nhìn thấy cô, tuy nhiên lại tỏ ra vô cùng hờ hững, dửng dưng như chưa từng gặp nhau. Trong khi chỉ vừa hơn hai tuần trước, cả hai đã lăn giường cùng nhau, anh còn thô bạo đoạt mất lần đầu của cô phóng viên bé nhỏ mới tập tành vào nghề.
Thấy hắn đang tiến về phía bàn, cô vội thu dọn đồ, nhưng vì quá run nên lỡ tay làm rơi hộp đựng cơm xuống đất. Nhược Phù thấy vậy vội bước đến nhặt giúp cô, sự bối rối, loay hoay của em gái khiến cô ấy cảm thấy rất khó hiểu, nhưng vì đang có khách đến nên cô ấy không tiện hỏi Dược Khuê.
Cô vội gom hết hộp thức ăn cho vào túi vải:
– Chị à, vậy em về đây.
Nhược Phù nhẹ nhàng gật đầu:
– Em về trước đi.
Bạch Phong Lĩnh lạnh lùng bước đến ghế, khi đi lướt qua cô, anh khẽ nhếch mép nở một nụ cười “gian xảo”. Dược Khuê cảm thấy “sát khí” tỏa ra từ người đàn ông này khiến cô lạnh cả sống lưng.
Không thể chần chừ thêm, nữ phóng viên non trẻ vội vã rời khỏi văn phòng luật sư, nơi đang có sự hiện diện của tên cầm thú đầy nguy hiểm. Vừa bước ra khỏi cửa phòng, tay chân cô rụng rời như chẳng còn đủ sức đi tiếp, lúc nãy cô đã rất gắng sức để gồng mình giữ bình tĩnh. Cô nào ngờ rời khỏi Đại Vu, trở về thành phố Giang Châu rồi mà vẫn gặp lại hắn.
Việc bị một người đàn ông lạ cưỡng bức đã quá sức chịu đựng và là một cú sốc rất lớn trong đời cô. Nhưng sự kinh khủng chưa chịu dừng lại ở đó, khi cô vừa vực dậy được chút tinh thần, cố bình thản trước chuyện đã xảy ra thì lại biết được danh tính thật sự của hắn.
Kẻ đã cưỡng đoạt cô, lấy đi sự trong trắng của cô chính là Bạch Phong Lĩnh, một ông trùm khép tiếng trong giới kinh doanh. Nếu nói Đông Chiếu Hoa nguy hiểm, khó lường như con báo sẵn sàng tấn công, vồ nhanh về phía kẻ thù thì Bạch Phong Lĩnh lại cẩn trọng, toan tính thâm sâu và cực kỳ bí ẩn. Hắn được ví như thủy quái dưới biển sâu vào trời đêm, gây nguy hiểm chết người gấp bội. Chầm chậm quan sát, dần dà tiếp cận con mồi khiến kẻ thù chưa kịp cảnh giác đã toi mạng.1
Có thể nói, nếu Bạch Phong Lĩnh là nhân vật nguy hiểm thứ hai trong giới kinh doanh thì chẳng ai đứng nhất. Dẫu Đông Chiếu Hoa có đáng sợ đến mức nào thì cũng thua Bạch Phong Lĩnh một bậc. Lần này cô gặp phải thứ dữ rồi.
Trên đường lái xe trở về nhà, càng nghĩ cô lại càng không hiểu vì sao Bạch Phong Lĩnh muốn lấy đi chiếc thẻ nhớ đó. Mối quan hệ giữa anh và Đông Chiếu Hoa là thế nào? Anh đang muốn giúp lão ta che giấu tội ác hay còn mục đích nào khác, chuyện này nghĩ tới nghĩ lui khiến cô phải đau cả đầu.
– ———————————–
Một tuần sau,
Suốt cả ngày cô phải chật vật đi tìm việc làm, nhiều hôm đều như vậy nhưng chưa có nơi nào nhận, họ không lấy lý do đã đủ nhân viên, không có nhu cầu tuyển dụng thì lại bảo cô chưa có kinh nghiệm làm việc ở tòa soạn nào với vị trí có liên quan nên rất khó để nhận cô.
Dược Khuê hiểu rõ họ nói vậy vì muốn từ chối, căn bản không chỗ nào chịu nhận thì bảo cô lấy đâu ra kinh nghiệm mà trau dồi học hỏi chứ. Nói đến lại thấy buồn cười, không nơi nào trao cho cô cơ hội việc làm mà lại đòi hỏi nhân viên có kinh nghiệm. Chỉ tiếc rằng cô không có điều kiện kinh tế, lại chẳng phải con ông lớn này nọ, vậy nên để xin được việc chẳng hề dễ dàng.
Cả buổi sáng cô lật đật đi xin việc ở một tòa soạn và hai văn phòng thông tin, tuy nhiên chẳng nơi nào chịu nhận. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã đến giờ trưa, bụng bắt đầu đói cồn cào, cô tấp xe vào một cửa hàng bán thức ăn nhanh, mua một chiếc bánh hamburger ăn lót dạ.
Cô nhận lấy phần ăn rồi ngồi vào chỗ, đính kèm theo một ly nước cam, thức uống ưa thích của cô. Mở vỏ giấy bọc ngoài chiếc bánh, nhưng lúc cô vừa đưa bánh đến gần miệng, chưa kịp cắn một miếng đã cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi của món ăn. Dược Khuê không kiềm được, cô vội vã bụm miệng chạy vào toilet, thật sự cô cảm thấy mùi của chiếc hamburger này rất kinh khủng.
Cô nôn như được mùa trong toilet. Cảm giác muốn ói sộc lên đến cổ họng, dù cô cố ngăn lại cũng chẳng được.
Sau khi trải qua trận nôn mửa mệt người, cô mở vòi nước rửa miệng và mặt để bình tâm lại. Một vị khách khác đang rửa tay nhìn thấy cô chật vật như vậy liền nhiều chuyện cất lời:
– Em gái à, em có thai sao?
Nghe đến đây, bụng dạ đang hoang mang của cô lập tức dậy sóng lo lắng. Cô còn chưa kịp nghĩ đến nguyên do thì người này đã nhiệt tình gợi ý. Tuy nhiên Dược Khuê không muốn tin vào tình huống xấu đó, cô cũng nhất quyết nghĩ rằng mình chắc chắn không có thai.
– Dạ không, chỉ là em ăn không tiêu thôi.
Người phụ nữ nghe vậy thì đáp lời:
– À vậy sao, vừa nhìn chị cứ nghĩ em đang có thai. Vì đứa em gái ở nhà chị cũng đang mang bầu nên cứ bị ốm nghén suốt.