- Nhớ kĩ, tên tôi là Chu Tử Văn. Nếu em dám quên một lần, tôi sẽ phạt em mười lần. Đêm đó, thời gian đi qua thật chậm rãi. Đêm đó, một người thức, một người ngủ, một người đau, một người sung sướng. Chu Tử Văn tràn trề tinh lực, không biết đã muốn có bao nhiêu lần, một phút đưa Kiều Ân Như lên thiên đàng, rồi lại rơi thẳng xuống địa ngục.
Lúc Kiều Ân Như thức dậy mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Một vài tia nắng hiếm hoi hắt qua khe cửa, rọi vào căn phòng rộng lớn như để dịu bớt không khí u ám nơi đây. - Ưm! Đây là đâu? Tiếng chim vàng anh trên tán cổ thụ vang lên làm cho cô thức giấc. Kiều Ân Như khẽ cựa mình, da mặt cô nhăn nhó, cảm giác toàn thân đau nhức xương cốt như muốn rã rời. Hình ảnh đêm qua như một thước phim quay chậm ùa vào tâm trí, nhớ lại dáng vẻ phóng đáng của mình khi nằm rên rỉ dưới thân người đàn ông kia, lòng cô chợt dâng lên một tầng chua
chát.
sức lực như bị trút cạn, ánh mắt cô vô hồn nhìn lên những cánh hoa được điêu khắc tinh tế trên trần nhà. Kiều Ân Như duỗi người, lười biếng nhắm chặt mắt, cũng không có ý định sẽ đứng dậy.
Chu Tử Văn từ phòng tắm bước ra, người chỉ quấn một chiếc khăn ở ngang hông. Những hạt pha lê lấp lánh đọng lại trên tóc, nhỏ giọt rơi trên vòng ngực săn chắc, tạo nên nét quyến rũ vô cùng. - Tỉnh rồi thì vào tắm rửa đi. Em định nằm đó để ăn vạ à? Người đàn ông có mái tóc hạt dẻ, đôi mắt xanh màu nước biển, làn da trắng mịn như da con gái, vừa có nét đẹp của châu Á, lại vừa kết hợp với phong thái sang trọng của châu Âu.
Chỉ là, cô không có tâm trạng thưởng thức.
Cô không để tâm như vậy, anh ta càng hứng thú, mi tâm liền dãn ra, sử dụng chiều cao một mét chính mươi mốt của mình làm ưu thế, chống hai tay lên trước giường, khóa chặt
người cô.
- Em nhìn cái gì chứ? Dậy ăn người gì mà yếu ớt, mới làm một chút đã lăn đùng ra ngất rôi.
Một chút nào? Một chút nào hả? Một chút của anh bằng nửa ngày trời của tôi đấy!
- Mệt!
Kiều Ân Như không rảnh mà đuôi co với hắn, ném cho hắn một câu lạnh lùng. - Phơi bày thân thể trước mặt sói là không nên đầu. Chu Tử Văn giễu cợt liếc nhìn cô.
Tất cả những cô gái mà anh ta từng qua đêm mỗi khi thức dậy đều e thẹn quấn chăn che
người, hoặc chí ít cũng biểu lộ trạng thái ngại ngùng trước bạn tình để thể hiện sự thiệt
thòi.
Duy chỉ có Kiều Ân Như vẫn phô bày ảnh khỏa thân của mình trước mặt anh. Thật thú vị! Là do cô quá tự ti về độ cuốn hút của bản thân hay là do không tin tưởng vào năng lực
anh?
- Nhà anh có người làm không? Bảo họ giúp tôi đi.
- Không có, nhưng nếu muốn tôi có thể tắm cho em. - Nghèo!
Kiều Ân Như khinh bỉ lườm anh, khó chịu quấn một tấm chăn lên người, lấy hết sức rời giường.
Cô cứ tưởng Chu gia thế nào, hóa ra cả một nữ hầu cũng không có.
Ha, chủ nhân thật biết cách trừng phạt mà.
- Nghèo ư? Chu Tử Văn hướng theo bóng cô, gương mặt biểu lộ sự hứng thú.
Có lẽ cô là người duy nhất trong thành phố này dám mở miệng chê anh ta nghèo.
- Dù tôi có nghèo thế nào thì cũng tốt hơn tên Cố Hư Vinh của em.
- Anh nghĩ mình có đủ tư cách mà so sánh với chủ nhân?
Chỉ cần nhắc đến tên người đó, dù có nhỏ bé đến đâu cô cũng phải xù lông lên mà bào
vệ. Chủ nhân... Là tín ngưỡng đẹp nhất cuộc đời cô.
- Ngu ngốc, chẳng phải cũng bị vứt bỏ rồi sao? Em còn bênh làm gì. - Dù sao thì với tôi, anh ấy vẫn là nhất.
Nói đến đây, đáy mắt cô đượm buồn. Dường như chỉ cần một chút kích động, lớp vỏ kiên
cường sẽ sụp vỡ. - Tại sao anh ấy lại không thích tôi?
Tại sao luôn lạnh lùng với cô như thế? Tại sao lại bắt cô làm việc dơ bẩn này? Tại sao lại
nỡ lòng bán cổ đi?
Phía đối diện, Chu Tử Văn bị cảm xúc của cô chi phổi, cảm thấy bực bội vô cùng. Anh chỉ
muốn xóa sạch cái gương mặt u sầu kia. Nhất thời lúng túng không biết làm gì, đành lại
gần vụng về dỗ dàng cô.
- Ngoan nào, ngoan nào! Đừng khóc nữa! Không ai thương về đây anh thương.
- Hu hu hu!
Cô ngồi xụi lơ xuống sàn, tựa lưng vào tường nhà lạnh lẽo. Vốn dĩ, cô mới chỉ dưng dưng
nước mắt, ngờ đâu anh ta vừa an ủi, cảm xúc như vỡ òa, cô nức nở, khóc như chưa bao giờ
được khóc. Cảm giác này, thật khó chịu! -Ể, sao lại khóc vậy? Này, ai không biết lại tưởng tôi bắt nạt cô đây. Này này, tôi còn chưa
kịp làm gì cô mà.
Chu Tử Văn nhất thời ngây ngốc, lúng túng không biết làm gì. Từ trước tới giờ, anh ta chưa bao giờ dỗ dành ai cả, và cũng chẳng ai dám khóc trước mặt anh ta cả. Cô... Chính là
người đầu tiên.
Mà con gái, lại là thứ sinh vật khó hiểu nhất trên thế gian này.
- Tiểu Bạch của tôi, em vốn dĩ đã xẩu, đến cả khóc cũng xấu luôn.
- Chu Tử Văn! Anh cút đi!
Mặt Kiều Ân Như chuyển sang một màu đen kịt, nước mắt có muốn tuôn rơi cũng phải
nghẹn lại. - Có ai dỗ con gái như anh không? Còn nữa, ai là Tiểu Bạch của anh? Cái tên Kiều Ân Như
xinh đẹp vậy sao anh không gọi?
- Chính vì xinh đẹp nên mới không hợp với em.
- Tôi làm sao?