Chu Tử Văn chống tay, chăm chú nhìn cô. Thân hình to lớn như câu đại thụ tựa lưng vào cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu lên đỉnh đầu khiến toàn thân anh ta giống như tỏa một vầng hào quang sáng lấp lánh. Anh vuốt cằm, đắn đo suy nghĩ một hồi mới quay sang cổ
nói:
- Tuy Tiểu Bạch là chó nhưng anh luôn coi nó là anh em trong nhà. Vả lại bây giờ thời đại nào rồi còn phân biệt người với chó? Chó cũng như bạn của chúng mình thôi. Em như vậy anh thấy rất có lỗi với người bạn quá cố của mình đấy.
Chu tử Văn nhíu mày, lời nói có phần khó chịu. Là một người yêu động vật, đặc biệt là chó, nghe cách nói chuyện có vẻ kì thị như vậy, anh đương nhiên rất không hài lòng. Tất nhiên, chó thì không biết nói. Vì vậy, anh nhất định phải đóng vai người hùng để bảo vệ loài vật này.
- Anh!
Kiều Ân Như giống như bốc hỏa, ôm trán ảo não nhìn anh. Một tay cô tiếp tục cầm bình nước rót vào họng, một tay xòe ra quạt vào mặt mình, chỉ mong sao có thể xoa dịu ngọn lửa điên cuồng cháy trong cô.
Tên này bị điên hay gì?
- Nói tóm lại không được gọi tôi là Tiểu Bạch! Tôi không thích tên đó.
- Nhưng tôi thích. Em biết không, trên đời này em là người đầu tiên được tôi gọi với tên
đáng yêu như vậy. Em là em, chó là chó, tôi sẽ không nhầm lẫn, hay coi ai là vật thế thân
đâu. Cả hai đều quan trọng nhất đối với tôi. - Anh, nhưng mà tôi... - Tôi mặc kệ em nghĩ gì, em phải nhớ, chỉ có người tôi yêu thương thật lòng mới gọi như vậy. Tiểu Bạch à, em bây giờ là duy nhất của tôi.
Chu Tử Văn bóp mạnh chóp mũi cô cười thỏa mãn. Quả nhiên biểu hiện của cô không làm anh ta thất vọng. Anh không phải là người thích đùa dai, thấy cô có vẻ khó chịu liền buông ra, mỉm cười bước ra cửa. Trước khi đi, anh ta vẫn không quên tặng cô một cái ôm an ủi.
- Mau vào tắm đi, tôi sẽ xuống nhà chuẩn bị đợi em.
- Cảm ơn anh, Tử Văn.
Nhìn theo bóng lưng đẹp đẽ kia, cơ thể dâng lệ cảm giác ấm áp. Cô phát hiện, khi cãi
nhau với hắn ta, muộn phiền trong lòng cô dường như đã hoàn toàn biến mất. Dễ chịu vô
cùng.
- Cô ngốc! Cô đột nhiên nghiêm túc như vậy, hắn có chút không quen, vội vàng bước đi. Đến khi đứng cách nhau một gian phòng, Chu Tử Văn đột nhiên nhận mình đã chín đỏ như tôm luộc. Hắn rốt cuộc bị gì vậy? Mười phút sau, Kiều Ân Như xuất hiện ở cửa bếp. - Có mùi gì vậy? Chu Tử Văn, là anh đang nấu ăn ư? Ngâm trong bồn tắm một hồi, tâm trạng cô tốt lên rất nhiều. Một đêm vận động kịch liệt không ngơi nghỉ, bụng bắt đầu kêu gào ráo riết, cô theo tiếng gọi của mùi đồ ăn bước chân sáo xuống nhà. - Em... Em... Đang mặc cái gì vậy? - Sao? Cái này hả? Không có quần áo nên tôi lấy tạm thứ này. Anh không hẹp hòi đến mức không cho tôi mượn đồ đúng không?
Trong nhà không có quần áo phụ nữ, vì vậy cô tùy tiện lấy một chiếc áo sơ mi của anh
mặc lên người. Áo anh rất rộng, cô lại thấp bé, nên khi khoác lên, hai bả vai liên tục trượt
xuống, lộ ra những vết thương mờ ám trên da thịt.
- Không, không, chỉ là sau này có muốn mượn thì nói với anh một tiếng, anh sẽ chọng giúp em chiếc vừa vặn hơn.- Chu Tử Văn nuốt nước bọt, xua tay, quay đầu để tránh nhìn trúng những chỗ không nên thấy. - Không có gì là tốt, tôi chỉ sợ anh tiếc cái ảo mới mua thôi.
Kiều Ân Như khoanh tay, nhếch môi cười nham hiểm. Nhớ lại vừa rồi cô lục tung tủ quần áo, cố tình tìm một chiếc áo đẹp nhất. Tuy không rõ về thời trang, nhưng cô cũng có đủ kiến thức để biết hãng nào là đắt đỏ. Chiếc áo màu xanh nhạt cô đang mặc, thoạt nhìn có vẻ
bình thường, nhưng cố áo được in logo của hãng thời trang nổi tiếng thế giới: KMS, chắc
chắn có giá trên trời.
Hừ, ai bảo tối hôm qua anh hành hạ tôi thảm như vậy, cho anh nếm thử một chút mùi vị
của thất bại.
- Hu hu, chiếc áo bảo bối mình còn chưa dám mặc.
Chu Tử Văn không cam tâm lẩm bẩm, thương tiếc cải áo của mình. Đây là sản phẩm đặc biệt của KMS, thế giới cũng chỉ có ba chiếc. Phải khổ sở lắm mới có thể qua mắt ông già rước em nó về thành công, anh định để dành tháng sau đi dự tiệc sẽ dùng đến thu hút mấy tiểu thư nhà giàu, nào ngờ... - Này, anh đang lẩm bẩm cái gì vậy? Em thấy canh sắp cạn rồi. Đúng là người đàn ông khi nghiêm túc làm việc vẫn là đẹp nhất. Cô ngây người tiến lại
gần anh. Từ góc nghiêng, Kiều Ân Như chỉ thấy được nửa khuôn mặt, được hiện lên sắc
sảo, rõ nét. Vầng trán rộng được che phủ bởi mái tóc nâu dày, lông mi cong vút khẽ chớp,
che phủ đôi mắt màu xanh như ngọc. Sống mũi cao, thẳng được ghép vừa vặn trên khuôn mặt liền kề với cảnh môi mỏng mím chặt. Cả người anh tỏa khí chất ngút trời.
Lúc nãy cố không để ý, giờ mới thấy ngoại hình anh ta cũng chuẩn soái ca đó nha.
- Mặt tôi có dính gì ư? Sao cứ nhìn tôi chằm chằm không dứt vậy? - Ở, không... À ừ, đây là lần đầu tiên em tận mắt thấy đàn ông vào bếp đấy.
Vừa dứt lời, bên người đột nhiên truyền tới tiếng cười khẽ. Kiều Ân Như ngước lên, phát
hiện người đàn ông kia đang vui vẻ nhìn mình... như một con ngốc.
Cả người cô lại ngẩn ra, si mê nhìn anh.
Trời ưu ái cho anh ta sở hữu một ngoại hình chuẩn nam thần, khoác trên mình bộ tạp dề
mầu hồng phấn mặc định là của phái nữ, nhưng Chu Tử Văn mặc lên lại có chút giống một
chàng thư sinh nho nhã, đang tập trung làm việc.
Cô ngây người, giống như bị nụ cười của anh hút hồn, đứng bất động tại chỗ. - Sao? Có phải em nhận ra rằng tôi đẹp hơn Cổ Hà Vinh rất nhiều?