Kiều Ân Như bĩu môi, nhép miệng nhai lại lời nói của hắn như một sự mỉa mai chấm
biếng. Trần đời, sống gần hai mươi năm trên đời mà chưa thấy kẻ nào lật mặt còn nhanh
hơn Chu Tử Văn. Rõ ràng vài phút trước còn có tâm tư đè cô ra ăn sạch, giờ lại tẩy trắng như chưa có chuyện gì xảy ra. Không nghĩa khí gì hết. Nhìn dáng vẻ đề phòng, như con mèo nhỏ dựng lông của cô, anh vừa giận vừa thương.
Hai ngón tay anh day day huyệt thái dương, não nề nhìn một mớ lộn xộn trước mắt.
Chết tiệt!
Chỉ vì mải thưởng thức vị ngọt ngào của cô mà anh quên mất nồi canh mình cất công
chuẩn bị.
- Hừ, rõ ràng anh đang sàm sỡ tôi. Nhân chứng vật chứng rành rành. Đây này, cúc áo trên
21
người còn bị anh kéo ra đứt mất hai cúc. Còn nữa, nhìn đây này, anh không phải là sói mà
là chó, chỉ có con chó mới cắn người.
Kiều Ân Như gân cổ lên,vừa nói vừa chỉ tay vào hai lên môi, lên cổ, nơi có dấu răng anh in lên da cô, ý nói đây chính là bằng chứng anh cưỡng bức cô. - Ngực thì lép, sinh lý thì yếu, bổn đại gia có gọi bừa cũng được một cô tốt hơn em. - Chu
Tử Văn hừ mũi, bực bội nhìn cô.
- Anh... Anh... Anh...
- Anh cái gì? Điều tôi nói có sai gì à? Em cũng đâu phải là không biết năng lực của em.
Kiều Ân Như cứng họng, không nói được gì. Những điều anh ta nói quả thật không sai, ngực cô đúng là rất lép, hai mươi rồi mà chỉ cỡ bằng một đứa trẻ mười hai. Còn phương diện đó... Cô đúng là cũng không giỏi.
Đại biến thái!
Dù cô không tốt thật nhưng hắn có hơn gì khi mở mồm ra là chỉ nói chuyện đó. - Cái đó... Không còn thứ gì ăn sao?
Dây dưa một hồi cũng đến lúc cái bụng cô bắt đầu kêu gào thảm thiết. Cô không còn sức để tranh cãi bèn đổi chủ đề, ngập ngừng nhìn nồi canh cháy đen đỏ trên bếp lửa. Dù biết chẳng phải lỗi của mình, nhưng không hiểu sao, Kiều Ân Như lại cảm thấy tội lỗi vô cùng.
- Tiểu Bạch à, em biết không, mẹ tôi mất từ nhỏ, ba tôi một thân một mình lâm vào cảnh
gà trống nuôi con. Ba có mở một công ti nhỏ, nhưng mấy năm nay, làm ăn khó khăn, nhà
tôi buôn bán thua lỗ, nợ nần ngày càng chồng chất. Em thấy đấy, mang danh thiếu gia nhà
họ Chu lại phải ở căn nhà rách nát này, đến cả bát canh cũng phải đi xin nhà hàng xóm thì
làm gì có cái ăn. Hu hu, tôi chỉ là một kẻ vô dụng ăn bám ba thôi, làm gì có tiền chứ...
Chu Tử Văn ngày càng diễn đạt, hăng say nhập tâm vào nhân vật của mình, không hề lộ ra sơ hở, dù chỉ là một tình tiết nhỏ nhất cũng được anh khéo léo lắp vào cho phù hợp với
lời thoại.
Anh ta ngồi gục xuống, nói dối không chớp mắt. Cái quái gì đang xảy ra thế này? Kiều Ân Như ngơ ngác, gương mặt đần ra, không thể nào bắt kịp chuyện gì đang xảy ra. Vừa nãy còn hung hồ cãi tay đôi với cô, giờ lại yếu ớt đến nỗi
này sao? Chu Tử Văn vừa rồi với Chu Tử Văn bây giờ không phải là hai người khác nhau chứ?
Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng linh tinh mach bảo có phải an ủi anh. Kiều Ân Như
quỳ xuống, nhẹ nhàng vỗ vai anh: - Ngoan ngoan, thôi đừng khóc nữa, tôi sẽ đi làm kiếm tiền nuôi anh.
Nhìn bộ dạng đáng thương của anh, Kiều Ân Như không khỏi mềm lòng. Thân thể mảnh mai cúi gập xuống, đôi tay nhỏ nhắn xoa nhẹ lên mái tóc đen dày của anh ta, như một lời an ủi. - Ai mà chẳng có lúc khó khăn, quan trọng là bản thân phải tự cố gắng. Động viên hắn, cũng là động viên chính mình. Giờ đây, cô không còn là đứa trẻ chỉ biết đứng sau, sống sót dưới sự che chở của chủ nhân. Ngài ấy đã vứt bỏ cô rồi, cô cũng không nên cứ hoài niệm về quá khứ của mình với hắn ta mà bỏ rơi tương lai của mình. Chủ nhân không cần cô, nhưng cô không thể không cần bản thân mình được. - Tiểu Bạch à, sao anh có thể để em đi được, người nên đi chính là anh mới đúng. - Tất nhiên là anh cũng phải đi rồi, nhưng tôi cũng muốn góp một phần. - Làm gì thì làm, nhưng nhớ đừng quá sức, làm ảnh hưởng tới sức khỏe của mình, em nhó.
Giọng nói trầm ấm vang lên, Chu Tử Văn đứng dậy, dịu dàng ôm lấy cô từ phía sau. Anh
cao hơn có cả một cái đầu, ở tư thế này, môi anh chạm vừa vặn đến đỉnh đầu cô. Thần kinh
bắt đầu căng cứng, cô cảm nhận từng hơi thở nóng bỏng truyền tới người mình. Như có một nguồn kích thích mãnh liệt, cơ thể cô tê rần rần. -Sau này anh sẽ là chỗ dựa của em. - Cảm ơn anh, Tử Văn! Lời anh nói, cô nghe không sót một chữ, trái tim vì những câu nói ngọt ngào ấy mà cảm thấy thật ấm áp.
Từ trước đến giờ, chưa có ai chịu trân trọng cô đến vậy. Suốt mười năm đi theo gót chân
chủ nhân, chưa bao giờ cảm nhận được một chút yêu thương của anh. Kể cả khi có ốm
đau bệnh tật, nhận được cũng chỉ là một cái liếc nhìn lạnh lùng, không hơn, không kém.