Ngón tay dài đẹp đẽ từ từ nâng gương mặt trái xoan lên cao, ép cho cô phải đối diện với
chính mình.
Chu Tử Văn tựa như chàng hoàng tử bước ra từ những trang truyện cổ tích, ngũ quan yêu
nghiệt, thân hình hấp dẫn, khiến con người ta mê luyến không thôi.
Đêm tối mịt mờ, dưới ánh trăng vàng êm ả, bản nhạc lãng mạn được vang lên, dòng người
hối hả ngược xuôi như bị ngưng đọng, thế giới bỗng trở thành của riêng họ.
-
Dịu dàng đặt lên môi có một nụ hôn nồng thắm, ẩm thanh trầm ấm tựa mật ngọt rót vào
tai:
- Tôi nói, Tiểu Bạch à, tôi thích em. Rất thích em. Từ lần gặp đầu tiên tôi đã thích em rồi.
Cô nhìn anh với dáng vẻ nhìn một người bị thần kinh - Vui lắm à? Đừng đùa nữa, anh mau ăn đi cho nóng!
Sự chân thành của anh đã bị Kiều Ân Như phũ phàng gạt bỏ bằng cách nhét đầy thức ăn lên miệng Chu Tử Văn. Gương mặt bảnh bao của anh ta méo xệch, oan uổng nhìn cô. - Ông ùa, ôi ích em ật à. Không đùa, tôi thích em thật mà. Anh khó khăn mở lời khi những miếng thịt lấp đầy cửa họng. Chúng ta, sau này cùng cố gắng kiếm tiền được không? Trong xã hội này, người có tiền sẽ không bị người khác coi thường. - Giống như vợ chồng vậy hả em? - Không phải vợ chồng, em với anh chỉ là mối quan hệ cộng sinh, cộng sinh là đôi bên cùng có lợi. Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy đối thương phát ra một tiếng "xì" nhỏ. Hình như là không vừa lòng với câu trả lời của cô, Chu Tử Văn nhàn nhã rút ra một điếu thuốc rồi từ từ châm lửa. Hương khói trắng chầm chậm tỏa ra, chứa đầy những cảm xúc khác nhau của con người. - Chúng ta đi thôi em!
Kiều Ân Như còn đang ngẩn ngơ theo những làn khói tung bay kia, anh đã thình lình đứng trước mặt cô. Một chiếc áo khoác chầm chậm được choàng lên bờ vai trần của cô, áo khoác nhuộc đầy mùi hương tự nhiên thuộc về hắn, mang theo hơi ấm của người đàn ông. - Trời lạnh, em đừng để bản thân bị nhiễm lạnh. Một câu ngắn gọi, sưởi ấm cả trái tim. Cả người cô ngước lên cao, lại vô tình chạm vào đáy mắt sâu xa của anh. Anh ta chính là yêu nghiệt. Ánh đèn ban đêm rực rỡ và sáng chói thế mà cũng không bì kịp vẻ hấp dẫn của anh ta. Áo sơ mi cao cấp được thiết kế vừa vặn với từng đường nét trên cơ thể, quần tây màu tối xuôi dọc đôi chân dài.
Dù ở đâu, con người ấy cũng có khí chất ngời ngời, khiến con người ta phải kính nể vài phần. Chu Tử Văn lái xe đưa cô đến một bãi biển cách ngoại ô hai mươi ki-lô-mét. Nắm tay
nhau đứng trên bờ cát mịn màng, cảm thụ từng cơ xóng ùa vào gót chân, rồi lại lăn tăng
trên cát bụi.
Kiều Ân Như mắt chặt mắt, cảm nhận bài ca của gió, sóng biển, đất mẹ, lòng dâng lên
một nỗi bồi hồi xúc động.
- A A A A A A... - Anh ta đặt hai tay bên mép miệng, thét lên tiếng hét, vang vọng cả đất
trời.
- Tiểu Bạch, nếu muộn phiền thì làm giống như anh, sẽ rất thoải mái.
- Thật ư? Anh không lừa tôi chứ?
Anh không nói, chỉ khẽ gật đầu, đăm chiêu nhìn về biển cả. Cô nghe theo anh, cũng đặt tay lên hai bên mép miệng mà hét. Âm thanh ban đầu chỉ lí nhí trong cổ họng. Về sau, thấy tâm hồn thoải mái hơn hẳn, cô mới mạnh bạo hét to: - CỐ HƯ VINH, HÃY BIẾN MẤT KHỎI CUỘC ĐỜI TÔI ĐI! A A AI - CỐ HƯ VINH, MAU CÚT KHỎI TRÁI TIM CÔ ẤY.
Không gian rộng lớn này tựa như của riêng hai người. Hai tiếng thét liên tiếp vang lên,
rung chuyển cả đất trời, như muốn xé tan màn đêm mờ mịt.
Có lẽ là những cảm xúc chân thật nhất được bộc lộ vào chính giây phút này, nước mắt cô
theo làn gió bay sang hai bên má, rồi đọng lại ở mái tóc.
Nhìn cô như vậy, Chu Tử Văn lại một lần nữa không kiềm chế được mà ôm gọn lấy thân
thể cô vào lòng.
Nụ hôn đột ngột rơi trên mái tóc xoăn dài của cô, giọng nói trầm ấm vang lên: - Lấy anh nhé, Tiểu Bạch! Còn đang bàng hoàng trước cái ôm đột ngột của hắn, cơn giông tố đột nhiên ập tới, Kiều Ân Như cảm nhận được một hàn khí thấp, rét lạnh đến thấu xương. - Kiều Ân Như, tôi ở đây xem em có dám đồng ý không? Âm thanh lạnh lẽo vang lên khiến trái tim cô giật thót lên. Dù trong bóng tối cô không thể nhìn rõ mặt đối phương, nhưng giọng nói ấy, hơi thở ấy, bước chân ấy thì cô không thể nào
quên được. Đây, chẳng khác nào lời thách thức, lời cảnh báo truyền từ địa ngục của Cố Hư Vinh.
- Chủ... Chủ nhân...
Bả vai cô run lên bần bật, trong đầu có ý nghĩ muốn chạy trốn thật nhanh. Chỉ là, hai chân
dường như bị đông cứng hoàn toàn, không cách nào có thể nhúc nhích được. Bước chân
thong thả ngày càng tiến lại gần, thân ảnh cao lớn của Cố Hư Vinh dần hiện rõ trước mắt cô. Đôi đồng tử sắc nhọn như chim ưng giống như một vũ khí vô hình lợi hại, không cần
đến gần cũng đủ làm trái tim cô rét lạnh.