Trái ngược với dáng vẻ sợ sệt của Kiều Ân Như, Chu Tử Văn chỉ cười nhẹ. Anh tinh tế lấy
tay giữ lấy hai bả vai đang run sợ của cô, rồi khoác tay lên vai cô, tạo cho cô cảm giác an
toàn nhất. Anh cúi đầu xuống, tạo dáng vẻ thân mật nhất, thì thầm vào tai cô, lời thì tầm đủ "nhỏ" để ba người nghe thấy: - Tiểu Bạch, ai vậy? Chẳng nhẽ hắn chính gã đàn ông đã bỏ rơi em vì bản hợp đồng với cha tôi sao? Tôi nhớ em từng nói hắn đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với em rồi mà. Bây giờ
sao lại ở đây phá đám chúng ta? A, hắn ta mặt cũng dày thật đó.
Cố Hư Vinh không hề để tâm đến sự coi thường của Chu Tử Văn, chỉ liếc nhẹ cánh tay dài đang đặt lên vai cô, rồi nhìn vào khuôn mặt tái xanh của cô. Từ đầu đến cuối, trong con. ngươi sâu thẳm của hắn ta chỉ dán chặt trên trên bóng dáng nhỏ bé đang run rẩy trong
vòng ôm của người khác.
- Lại đây! Ân Như, nghe lời!
Cố Hư Vinh rất kiên nhẫn ra lệnh cho cô một lần nữa. Cái nhìn của hắn ta, giống như đã
thú giữa màn đêm lạnh lẽo.
- Chủ nhân, em...
Theo bản năng sinh tồn, cô lùi một bước chân về phía sau lưng Chu Tử Văn, nắm chặt lấy vạt áo anh để giảm bớt nỗi sợ. Ngay lúc này đây, Kiều Ân Như cũng không hiểu nổi chính
bản thân mình. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nhào tới quỳ lạy dưới chân Cố Hư Vinh,
nhận hết mọi tội lỗi về mình mà xin hắn tha thứ, để được tiếp tục bên cạnh hắn.
Nhưng hôm nay, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác lưỡng lự. Điều kì lạ nhất, cô lúc này là
chỉ có ý nghĩ muốn được ở cạnh Chu Tử Văn.
Dù không thích anh, nhưng cô tin, ở lại bên cạnh anh chính là lựa chọn thông minh nhất vào thời điểm hiện tại.
Thấy con mèo nhỏ coi mình là tấm chắn, Chu Tử Văn vui như bắt được vàng. Bề ngoài thì
tỏ ra thờ ơ không quan tâm, nhưng trong lòng đã rạo rực vui sướng. Anh hiểu ý, chắn ngang
người cô ra sau lưng, cố ý che khuất hoàn toàn tầm nhìn của Cổ Hư Vinh.
- Nghe TIỂU BẠCH CỦA TÔI nói gì chưa? Chậc chậc, tiếc quá, cô ấy không muốn theo anh về nhà. Chắc hôm nay Cố tổng phải cô đơn về một mình rồi.
Anh ta đặc biệt nhấn mạnh bốn từ "Tiểu Bạch của tôi" như lời tuyên bố chủ quyền, rồi nhìn hắn, tỏ rõ ý tứ khiêu khích, như muốn nói: Sao hả? Người cô ấy chọn là tối. Muốn cướp? Có ngon thì nhào vô đây!
- Ha, Tiểu Bạch? Kiều Ân Như, từ bao giờ em đã đổi thành cái tên Tiểu Bạch quê mùa đó
hả? Em đừng quên tên em là do tôi đặt. Cố Hư Vinh giận quá hóa cười, đôi đồng tử đanh lại, nghiêm nghị xét hỏi cô.
- Kiều Ân Như hóa ra là tên anh đặt hả. Hèn chi, khi đọc lên đã thấy xấu hoắc. Tiểu Bạch của tôi mới đẹp, cái biệt danh đó chỉ dành riêng cho người con gái tôi yêu, chỉ có tôi mới có quyền gọi cô ấy như vậy.
Kiều Ân Như nắm chặt tay, kìm nén cảm xúc phẫn nộ khi nghe lời nói của Chu Tử Văn. Cái gì mà người con gái tôi yêu chứ? Giả tạo. Đây chẳng phải anh lấy tên con chó đặt cho tôi sao?
Cố Hư Vinh giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, hắn ta hừ lạnh một tiếng, rồi khoanh tròn hai tay, tiến lại đối mặt với anh. - Yêu? Ngủ cùng nhau một ngày đã đem lòng yêu thương? Vậy suốt mười năm em nằm trong vòng tay tôi cùng một giường thì sao? Em có phải đã yêu tôi sâu đậm? Chu Tử Văn, tôi đang thắc mắc rốt cuộc là cậu yêu tâm hồn hay thể xác của cô ấy? Hắn thừa biết rằng cô rất yêu hắn nên đã chọc vào điểm yếu nhất của cô.
- Là cả hai.
Chu Tử Văn cũng biết Kiều Ân Như yêu Cố Hư Vinh, biết rằng Cố Hư Vinh đang cố tình nói về khoảng thời gian dày đặc mà hai người họ bên nhau để ngầm khẳng định chủ quyền với anh. Thế thì có sao? Chu Tử Văn anh là ai chứ? Mặc dù bây giờ cô yêu hắn nhưng ai dám khẳng định mười năm sau trái tim cô cũng hướng về hắn. Vả lại, Cố Hư Vinh từng làm tổn thương cô. Tình cảm có thể quên đi, nhưng vết thương lòng thì khó có thể chữa lành.
Nếu giữa những người đàn bà là chiến tranh ngầm thì giữa những người đàn ông chính là phô trương. Trong không gian rộng lớn tràn ngập mùi thuốc súng, dù là cơn sóng biển trôi rào rạt vào bãi cát trắng, hay tiếng gió thổi vi vu ngoài khơi xa cũng chỉ là hình nên để tô thêm phần kịch tính giữa cuộc chiến đầy cam go và khốc liệt của hai người đàn ông.
Mặc dù kiên quyết như vậy, lòng Chu Tử Văn cùng không tránh khỏi sự băn khoăn. Nói thì nói vậy, nhưng hiện tại, anh cũng không hiểu mình thích cô thật lòng hay chỉ là sự hứng thú
nhất thời.
- Bảo bối, em cũng yêu hắn sao? Cố Hư Vinh ném cho cô một cái nhìn sắc lạnh. Thứ hắn không tin nhất chính là tình yêu.
Tình yêu vốn dĩ không tồn tại trên đời. Hắn không giống như Chu Tử Văn có cha mẹ yêu thương từ bé, từ khi sinh ra cuộc đời đã trải sẵn một thảm hồng. Từ khi sinh ra hắn vốn không có tình yêu. Cuộc đời khắc nghiệt chỉ dạy cho hắn biết thế nào là ích kỉ, là vô tâm, là chiếm đoạt. Kiều Ân Như là của hắn, một ngày là người của hắn thì mãi mãi là người của hắn, dù hắn có vứt bỏ cô đi chăng nữa, chủ quyền trên người cô vẫn do hắn đánh dấu.