Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Hư Vinh nghiến răng, khẽ gầm lên.Nhìn những giọt nước xinh đẹp kia, mối trong lòng 

Cố Hư Vinh chuyển thành sự khẳng định chắc chắn.Lần đầu tiên trong đời, cô gái nhỏ bé của phản kháng hắn, vì một người đàn ông khác. - Kiều Ân Như, có vẻ em đã quên mình là người của ai rồi. Một tiếng hét vang lên trong bóng đêm đau đớn. Bàn tay thô lỗ xé rách mảnh vải trên cơ 

thể mỏng manh, để lộ ra những vết thương bầm tím.Hắn ta đứng trên cao, nhìn dáng vẻ 

đau đến quằn quại, bé nhỏ đến đáng đáng thương, không một cảm xúc, không chút lưu 

tình, chỉ lạnh lùng bỏ lại sự tàn nhẫn: - Người đâu, tắm rửa sạch sẽ cho cô ta rồi mang đến nhà Chu tổng, nói là quà chúc mừng. 

- Chủ nhân... Đừng đi mà! Xương cốt như bị cắt thành từng khúc nhỏ, Kiều Ân Như chỉ biết bất nhìn theo bóng cao 

gầy đang dần hòa mình vào bóng đêm vô vọng.Người ấy, đúng thật là không có trái tim.Cứ 

ngỡ thời gian sẽ làm thay đổi tình cảm con người. Hóa ra, bao nhiêu năm qua, chỉ có một mình có ngu ngốc, đơn phương bồi đắp mối quan hệ này. Còn với Cố Hư Vinh, cô chỉ như con cờ tùy hắn điều khiển mà thôi. 

- Làm ơn, đừng bỏ em lại mà! Năm giờ chiều, Kiều Ân Như bị một đám thuộc hạ của Cố Hư Vinh trói chặt rồi đưa đến ngôi nhà cổ vùng ngoại ô. Họ bắt cô khoác trên mình một bộ trang phục tình thú màu trắng đục. Hai tay cô được buộc lên thành giường, ga giường màu hồng phấn rải đầy cánh hoa nhài, mùi hương tự nhiên lan toả căn phòng rộng lớn.Mái tóc đen dài mềm mại được uốn 

xoăn rũ xuống hai bên vai, mảnh vải mỏng manh thấp thoáng làn da trắng nõn. Ánh mắt 

nhu tình đặt trên gương mặt yêu kiều khiến cô càng trở nên gợi cảm.Cô cong môi khẽ mỉm cười, nụ cười nhạt như những ngọn sóng lăn tăn xao động trên cánh môi cô. Bờ mi cong 

dài rủ xuống, giọt nước mát như viên pha lê tinh khiết mem theo làn da mịn màng, sự đau 

thương bao trùm lấy đáy mắt cô.Khỏi cần nói, cô cũng biết bản thân bộ dáng như vậy để 

làm điều gì. Người ấy, thực sự nỡ để cô như vậy ư? 

Tiếng cửa phòng được mở ra, Kiều Ân Như theo bản năng, cả người hướng về cửa chính. Hai mắt cô chợt lóe khi phát hiện người kia rất cao, khoảng một mét chín mươi. Mà người ấy cũng có chiều cao...Lồng ngực cô đập liên hồi, giống như muốn nổ tung. Kiều Ân Như đè nén cảm xúc kích động, hít một hơi thật sâu, ảm đạm lên tiếng. - Chủ nhân, có phải là anh không? 

Ngón tay thon dài đang cởi từng chiếc cúc của bóng đen kia đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô, cười hời hợt, rồi tiếp tục công việc của mình.Tia mắt anh ta vẫn không có dấu hiệu di chuyển. 

Sống lưng Kiều Ân Như chợt lạnh, mồ hôi chảy ra như tắm, cơ thể cô run rẩy đón nhận ánh mắt nóng bỏng dán chặt trên người mình và vẫn không có dấu hiệu dứt ra. 

- Không... Không phải chủ nhân. 

Bóng đen kia vẫn im lặng, chỉ có bước chân ngày càng tiến lại gần cô. Cơ hồ, Kiều Ân Như 

biết mình đã nhận nhầm người. - Ông... Ông chính là Chu tổng? 

Không có một tia sáng hiếm hoi nào được thắp lên, đối phương vẫn không hề cất lên nửa 

lời, chỉ lặng lặng chạm vào cơ thể cô. 

- Là tôi. 

- Hả? 

Là tôi? Đây là ý gì chứ? Rốt cuộc tôi là ai?Kiều Ân Như bị anh ta làm cho ngây ngốc. 

- Tôi chưa già đến mức em phải gọi bằng ông. - Chu tổng, ông có thể bình thường không. Tôi nghe nói ông đã quá năm mươi. Nếu phương diện đó không được thì đừng quá cố, tôi sẽ thông cảm mà. Nào giúp tôi cởi trói rồi mau thả tôi ra. Sáu mươi tuổi không phải là già thì chắc tôi là trẻ sơ sinh rồi. - Hừ! 

Không biết có phải do tưởng tượng hay chăng, cô thấy nhiệt độ trong phòng đã hạ xuống, 

lạnh lẽo, đáng sợ như cơ thể người đàn ông này vậy. 

-A! 

Mặt cô biến sắc, cắt không còn một giọt máu. Chiếc vãy ngủ mỏng manh không biết đã bị 

kéo xuống từ lúc nào, lộ ra những gò đồi mềm mại. - Ưm! Biến thái... Lão già biến thái... Mau bỏ tôi ra. Toàn thân bị trói chặt, dù cố gắng cũng không thể thoát khỏi bàn tay hư hỏng vuốt ve 

người cô.Kiều Ân Như mẫm cảm, khẽ rên lên một tiếng. - Hừ, ăn mặc như vậy nằm trên giường tôi. Như thế ai mới là người biến thái? 

Anh ta dịu dàng phả hơi thở nóng bỏng lên người cô, cất giọng dụ hoặc, như đang dễ dàng trẻ nhỏ. Chỉ là, hành động hoàn toàn ngược lại. - Á! Đau! 

Bất ngờ bị xâm nhập, Kiều Ân Như cong người lên như một con tôm, kêu lên một tiếng 

thảm thương. 

Dù không phải là lần đầu tiên, nhưng lại đau đớn gấp trăm lần. Dường như, biểu hiện của cô làm hắn rất thỏa mãn, lực vận động ngày một mạnh mẽ hơn, khiến cơ thể cô không thể bắt kịp nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK