Anh ta cúi xuống kề với mặt cô, gần đến nỗi tưởng chừng như chỉ cần một tác động nhỏ
da thịt họ cũng có thể tiếp xúc với nhau.
- Anh... Anh...
Nhịp tim đột nhiên đập bạn xạ, Kiều Ân Như sợ đến nỗi tim đập chân run, quên luôn cả
việc đẩy anh ra xa.
- Chụt!
Ở khoảng cách gần như thế, đứng trên cao nhìn xuống, anh không thể không thấy vòng một đầy đặn lấp ló phía sau lớp quần áo rộng thùng thình. Nước da cô trắng nõn, cỗ chỗ hồng lên làm cho anh bỏng mắt. Chu Tử Văn không nhịn được, thừa cơ cô không để ý, hôn
lên trán cô. Dường như còn chưa đủ thoản mãn, một tay anh ta dễ dàng nhấc cô lên ngồi
bàn, giữ chặt gáy để không cho cô trốn thoát, rồi cắn liên tiếp vào môi cô. - Chời ơi, không ngờ thịt lại mềm đến thế. Tiểu Bạch, em đáng yêu quá đi mất! Cho anh
hôn cái nữa nha!
Chu Tử Văn cảm thán, không đợi cô trả lời mà lại tiếp tục ngậm lấy môi cô. Sắc môi đỏ
thắm, chu lên, mị hoặc vô cùng, nhưng đang đợi người tới hái. Anh dùng chiếc lưỡi tinh anh của mình tách hai hàm răng cô thưa ra hai bên, sau đó, đầu lưỡi anh quấn chặt lấy lưỡi cô đưa qua đưa lại liên hồi. Kiều Ân Như kêu ú ớ, muốn đẩy anh ra khỏi người nhưng không được, sức cô quá yếu ớt, không những không làm lung lay mà còn kích thích them dục vọng từ trong anh. Phải mất một lúc lâu, khi cô không thể thờ được nữa, đấm bùm bụp vào lưng anh, Chu Tử Văn mới chậm rãi buông môi cô ra, mang theo vẻ mặt tiếc nuối vô cùng.
Anh vừa mới dứt ra, Kiều Ân Như đã gắt lên: - Anh bị điên à? Có phải là chó đầu mà cứ cắn mãi môi tôi. Đau chết đi được. - Làm chó có được hôn em không? Môi em thơm quá! Giống như vị của kẹo vậy. Anh đây thực sự muốn nếm thử hằng ngày đấy. - Trời, anh bớt vô sỉ có được không? Bà đây không muốn hôn anh đâu... Ưm!
Khuôn mặt anh tuấn ngay lập tức phóng đại trước mặt cô. Chu Tử Văn lại tiếp tục sà vào hôn cô, lấy môi mình chặn cái miệng nhỏ ồn ào của cô lại. Kiều Ân Như trợn mắt, bị anh chọc tức mà không làm gì được, cố giận run người, anh mắt nhìn anh như thiêu đốt. Chu Tử Văn coi như không thấy anh mắt đầy phẫn nộ của cô, vẫn cứ tiếp tục hôn cho đến khi anh hoàn toàn thỏa mãn mới chịu buông ra. Rất nhanh sau đó, anh lại cúi xuống từ từ trườn xuống hõm cổ cô, chậm rãi hít thở mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ trong người cô. Vốn dĩ hương vị trong cô rất tinh khiết, giờ đây, dưới sự kích thích của anh lại trở nên du hoặc vô
cùng.
- Ưm! Bỏ tôi ra... Nhanh lên! Âm thanh nỉ non được phát ra từ cổ họng. Cả người cô khẽ run lên, đắm chìm vào thế giới ngọt ngào của cả hai. Con người vốn trong trẻo của cô giờ đây lại dần biến thành một mảng mê li.
- Em thật đẹp!
Chu Tử Văn ngày càng quá phận, một tay giữ chặt gáy cổ, một tay luồn vào áo cô, chậm
rãi đi đến hai gò đồi trước ngực, không yên phận mà xoa nắn kịch liệt. Kiều Ân Như mẫn
cảm run lên một tiếng, toàn thân khẽ cựa, lại vô tình cọ sát vào cơ thể anh. Bỗng nhiên, cô
giật mình, ngồi im như thóc. Hình như, có thứ gì đó cưng cứng hương về phía người cô. Hình ảnh đêm qua một lần nữa hiện về khiến cô không khỏi lạnh gáy. Không phải chứ, người cô vẫn còn chưa hết đau mà, chẳng nhẽ anh ta muốn cô ngay tại đây ư? Thấy sắc mặt Kiều Ân Như hơi tái lại, Chu Tử Văn cười khẩy một tiếng. Anh biết cô đã
nhận rõ ý đồ của mình. Nhưng anh không quan tâm. Lúc đầu chỉ muốn cúi đầu hôn lên
một cô một cái để trêu đùa, ai bảo cô quá gợi cảm khiến anh không những không thể dứt ra được mà còn muốn có nhiều hơn.
Con sói hoang dã không cần che dấu tham vọng của mình, đưa một cánh tay muốn cởi cúc áo cô.
"Xèo... xèo..."
Vào thời khắc anh đẩy cô nằm ngửa ra lớp kính thủy tinh trong suốt, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng động khó nghe, phá tan bầu không khí mờ ám của hai người. Chu Tử Văn nhắm mắt, chửi thề một tiếng: Shit! Kiều Ân Như bừng tỉnh giấc, phát hiện quần áo trên người xộc xệch, chỗ hở chỗ che. Cô
thầm cảm tạ trời đất đã cứu cô thoát ra khỏi móng vuốt của anh. Thật may quá, chỉ thiếu
chút nữa bản thân sẽ anh ta cưỡng bức. Trái tim cô đập loạn xạ, khuông mặt đỏ lên trông
thấy, cô ngượng ngùng, túm chặt áo tự động cách xa Chu Tử Văn năm mét. Phòng bị vẫn là
trên hết, lỡ có như tên cầm thú kia lại phát dục thì cô chết chắc. - Em nói cái gì? Tôi có phải là sói đâu? Đã làm gì em chưa? Xem kìa, đến quần áo còn chưa cởi thì làm gì được em nào? Tôi chỉ cắn môi em thôi chứ có ăn em đâu.