Kiều Ân Như cả khinh, cả người giống như bị hóa đá.Người đàn ông kia coi thấy cô im thin thít, đôi môi mỏng vẽ lên một đường cong hoàn mĩ. Hôm nay cô đã xúc phạm anh như thế, anh ta không muốn tha cho cô chút nào, bá đạo Vỗ nhẹ lên mông cô, ngang nhiên tiến lại một căn phòng cách đó không xa.Quán bả náo nhiệt trở nên
im thin thít, giống như những con rô bốt đã được lập trình sẵn, tất cả mọi người tự động
đứng sang hai bên, nhường đường cho anh ta.
- Chu tổng, mời ngài.
Một tên quản lý rụt rè cúi gập người, cũng không dám đối diện dù chỉ là một cái liếc. Ai nấy đều thấp thỏm lo âu. Bốn tên vệ sĩ đứng nghiêm trọng ở đó cũng chảy một tầng mồ hôi hột. Không hẹn mà gặp, cả năm người cũng trố mắt nhìn nhau. Công tử nhà họ chưa bao giờ có thể tùy tiện đụng vào phụ nữ khác như vậy.
Bình thường ai cũng biết anh nổi tiếng là một chàng trai ấm áp, ga lăng với tất cả mọi người, đặc biệt rất biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng có một bí ẩn duy nhất mà không phải ai cũng biết, cứ đến ngày mười lăm hàng tháng vẻ mặt hào hoa và phong nhã ấy lại bị bao phủ lên bởi lớp mặt nạ đáng sợ. Anh ta như biển thành một người hoàn toàn khác, u ám và lạnh lẽo, tỏa ra hàn khí chết chóc, không ai dám lại gần. Nhưng dù tức giận thể nào anh cũng chưa bao giờ lợi dụng con gái nhà người ta. Trước giờ, trong lòng anh ta cũng chỉ có duy nhất người ấy thôi mà. Người ấy đẹp như hoa ngọc lan đẹp nhất thế giới. Người ấy ngọt ngào như mật ong, dịu dàng như tiên nữ. Người ấy, là kết tinh từ những điều tinh túy nhất trên trái đất, là tia nắng rực rỡ mang ánh nắng đến bóng đêm lạnh lẽo cho boss. Người ấy chính là bà hoàng ngự trị trái tim công tử nhà họ Chu.
Tưởng chừng như không có bất kì một thế lực nào có thể ngăn cản tình yêu giữa hai người họ. Ngờ đâu, đời không như là mơ, cô gái ấy không một lời từ biệt, không một giờ chia li, vô tâm quay bước, phản bội lại lời thề thủy chung của hai người. Từ lúc ấy, chàng thiếu niên luôn mang bình yên đến cho mọi người kia từ lúc nào đã biến dạng thành con ác quỷ hung giữa, ẩn chứa sau lớp vỏ ngụy trang hiền lành. Chẳng nhẽ vì chịu tổn thương quá lớn mà boss lại tùy tiện chọn một người phụ nữ thế thân sao? Bốn cặp mắt nhìn nhau thở dài, không nói một lời, tiến lại cánh cửa canh giữa, đảm bảo an toàn cho ông chủ. Bốn người: Đông, Kim, Lâm, Mộc đều có ba mẹ làm giúp việc cho nhà họ Chu. Chu lão gia và Chu phu nhân ơn nặng như núi, đều có công cứu sống mấy nhà bọn họ, lại đối xử với bốn đứa trẻ như con ruột, vậy nên tất trung thành tuyệt đối với thiếu gia. Cùng nhau vào sinh ra từ nhiều lần, đều không tránh khỏi nảy sinh tình anh em, huống hồ, họ cùng nhau lớn lên hơn hai mươi năm, tình nghĩa trên cả ruột thịt. Thiếu gia đau khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chủ động lại gần một người con gái khác, tuy không nói ra, nhưng cả đám đều phần nào thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
- Um!
Cánh cửa vừa khép chặt, đôi môi ướt át đã tới tấp hôn trán cô, trườn xuống sống mũi thẳng tắp, cuối cùng đọng lại trên cánh môi mềm mại của cô. Kiều Ân Như ngay cả một chút sức lực kháng cự cũng không có, yết ớt tựa vào lồng ngực mà tiếp nhận hương vị ngọt
ngào truyền vào cơ thể. Mùi xạ hương nam tính bao phủ lên thân, cả người có chỗ nào chỗ đấy đều mềm nhũn, một chút mem rượu, một chút mị lực, có muốn cô cũng chẳng thể nào thoát ra khỏi sự cuốn hút này. Hai người họ cùng ngã xuống giường, mắt đối mắt, mặt đối mặt, chìm vào những khoảng không vô tận. Có một chút kích thích, lại có một chút khát
khao.
- Bảo bối, em tên gì? - Kiều... Kiều Ân Như.- Cô không tự chủ được mà trả lời anh ta. - Ngoan lắm, là viên ngọc của Cố tổng ư? Cuối cùng cũng hết thời gian bảo hành rồi à?
Không sao, tôi sẽ làm em sung sướng. Anh rốt cuộc là ai?
-Rồi sau này em sẽ biết.
Bàn tay hư hỏng không yên phận lần mò vào chiếc váy liền thân của cô, vén lên nhẹ
nhàng, mơ màng thưởng thức bức màn bí ẩn thoắt ẩn thoát hiện.
- Đừng, xin anh, tha cho tôi đi. Kiều Ân Như bây giờ mới ý thức được sự nguy hiểm, hai hàng nước chảy dài, đôi chân
không tự chủ mà khép chặt, bàn tay nhỏ nhắn chồng lên ngực anh ta.
- Được, em muốn đi cũng được. Nhưng tôi không chắc chủ nhân tôn kính của em sẽ tha
cho em.
- Anh ấy... cùng lắm chỉ nhốt tôi vào ngục, hoặc đánh đập.
- Hừ, Ân Như, tôi nghĩ em phải rất rõ. Nếu không hoàn thành, hắn sẽ cử lần lượt từng tên đàn ông cưỡng bức em. Đến lúc đó cũng đừng hối hận. Anh ta vừa nói, vừa sửa sang lại tây trang của mình, đồng thời chỉnh lại trang phục của cô,
bước đến gần cửa sổ sát đất, nhàn nhã châm thuốc.