- Vừa xấu vừa ngốc.
Con mẹ nó, có thể đừng nói thẳng lừ như vậy không? Anh có biết rằng đối với một người con gái, ngoại hình là thứ rất rất quan trọng không? Tại sao trên đời này lại có tên đàn ông độc miệng như thế? Uổng công ban nãy cô còn thầm cảm ơn anh ta. Đúng là phí lời!
- Ừm, gọi em là Tiểu Bạch vì em rất giống với một người bạn quá cố của tôi. - Là ai vậy? Anh mà cũng có lúc trọng tình ư?
Cô thấy có chút đau lòng, tủi hờn cho số phận của chính mình: Đi không ai nhớ, về không
ai hay. Sống với chủ nhân lâu như vậy, một chút tình cảm hắn ta cũng chẳng dành cho cô.
Thật ngưỡng mộ người bạn kia của Chu Tử văn a.
- Giống cún cưng nhà tôi. Hai, tiếc làn em ấy đã ra đi hai tháng trước rồi.
Anh ta thở dài tiếc nuối. Con chó đấy đã theo anh ta từ lúc còn đóng khố, giống như một
người bạn thân thiết vậy. Chỉ tiếc rằng tuổi đời của con vật quá ngắn, không thể theo anh
hết cuộc đời.
- A, Tiểu Bạch! Mải suy nghĩ về quá khứ mà không để ý sắc mặt Kiều Ân Như đã đen kịt, nhìn anh như
muốn ăn tươi nuốt sống.
Anh ta vội vàng bào chữa:
- Đừng buồn, thực ra em cũng có điểm tốt. Ví dụ như... Ừm... - Thật ư? Ví dụ như là gì? Gương mắt buồn bã của cô vừa nghe lời Chu Tử Văn mà đột nhiên bừng sáng. - À ừ, ngoại trừ mặt xấu, chân ngắn, có màn hình ti vi trước ngực, đầu óc ngu si, tứ chi không phát triển... thì điểm nào cũng tốt.
- Đệch!
Căm phẫn chửi thề một tiếng, Kiều Ân Như liếc xéo anh. Tóm lại, cô trên người cô chẳng có một cái gì tốt cả. - A, còn kĩ thuật trên giường của em. - Cái... Cái gì? Chu Tử Văn tỏ ra thần bí, lộ một điệu cười nhan hiểm khiến cho cô không tránh khỏi mà đỏ mặt, tránh né ánh mắt anh.
Cái gì mà kĩ thuật trên giường chứ? Anh ta biến thái đến vậy sao?
- Tiểu Bạch à, em làm dở ẹc! Cơ mà không sao cả, em có bị cả thế giới ruồng bỏ, Chu Tử
Văn tôi cũng miễn cưỡng tình nguyện nuôi em.
- Hứ! Ai cần anh nuôi!
- Không cần cũng phải cần, ai bảo Cố Hư Vinh tặng em cho anh rồi. Bây giờ, em chính là
người của anh.
Chu Tử Văn như đoán được suy nghĩ của cô, cười cười hiển nhiên, thu hết dáng vẻ cô vào trong tầm mắt.
Kiều Ân Như nghe xong, lòng trùng xuống, trái tim như có tảng đá đè lên, nặng trĩu.
Cũng phải!
Dù sao trong mắt người ta, cô cũng chỉ là một thứ đồ được Cố Hư Vinh mang về, muốn
chơi thì chơi, muốn vứt thì vứt, thứ đồ chơi không hơn, không kém.
- Tùy anh định đoạt. Nỗi thất vọng dâng lên, chua sót. Chẳng phải đã quá quen với điều này ư? Sao bản thân còn ảo tưởng, chờ mong thứ gì? Dường như phát hiện điều gì đó, Chu Tử Văn sán lại, ôm gọn cô vào lòng. - Em yên tâm, anh sẽ không bắt nạt hay cho em làm việc nặng đầu. Phụ nữ sinh ra là để
yêu thương mà, huống hồ, tương lai sau này em còn có thể làm mẹ của con tôi.
Chu Tử Văn cười ma mị, giọng điệu thoạt trông có vẻ là đùa cợt nhưng gương mặt anh lại thể hiện sự nghiêm túc, không hề dối trá. - Anh... Ai thèm làm vợ của anh chứ!
Kiều Ân Như liếc mắt, không để bản thân bị mê muội bởi những lời đường mật. Đẹp trai thì có gì hay chứ, lời nói ra cũng không có nửa phần là thật. Cô nghe nói, những kẻ nói nhiều thường là hai mặt và không đáng tin. - Từ nãy đến giờ lời anh phát ra đâu có câu nào là bảo em phải làm vợ của anh ư? Là do
em tự đa tình đấy thôi.
Anh ta nhún vai cúi xuống chụm đầu vào trán cô. Kiều Ân Như ngước lên, chạm vào ánh mắt của anh. Mắt đôi mắt, mặt đối mặt, bị anh trêu đùa như vậy cô nhất thời không biết làm gì, cả người liền cứng đờ, cơ thể cô trở nên căng thẳng.
- Ha ha ha, anh chỉ đùa thôi. Em không nhất thiết phải căng thẳng như vậy chứ? Thật sự rất đáng sợ đó. Tiểu Bạch. Em không thấy tên này rất hay ư?
- Hay hay hay cái đầu anh! Cái tên không những biến thái, ấu trĩ mà còn đặt giống tên của con chó nhà anh nữa. Người ta thường đặt tên thú cưng giống tên người, anh thì đặt tên tôi giống tên thú. Vậy khác nào anh nói tôi không bằng con chó. Kiều Ân Như. Kiều Ân Như. Tên tôi là Kiều Ân Như chứ không phải Tiểu Bạch anh ạ. Lần sau có gọi thì gọi cho đúng tên, chỉ cho đúng người.
Cô nói một tràng dài, không để anh ta có cơ hội chen vào. Nói xong, Kiều Ân Như thở hổn hển, không quan tâm hình tượng, lấy một bình nước tu ừng ực.