Kiều Ân Như chợt cảm thấy bản thân thật đáng thương. Có lẽ vì quả thiếu thốn tình cảm
mà chỉ cần một lời ong bướm từ người xa lạ đã có thể phá tan đi sự tủi hờn mà cô cất giấu
bấy lâu nay.
- Xem kìa, đừng buồn nữa, tôi sẽ dẫn em đi ăn. Nghe không, Tiểu Bạch? - Đã nói tôi không phải là Tiểu Bạch gì đó mà. - Biết rồi, biết rồi! Cái tên này của em là của riêng anh thôi, ai cũng không được phép gọi hết, Tiểu Bạch của anh.
- Phì! Ha ha ha! Thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, cô phì cười, tiếng cười ngày càng lớn, vang lên như
một phép màu, làm sống dậy cả căn biệt thự u ám. Không hiểu, cũng không biết cớ sao thâm tâm cô lại vui vẻ đến thế, thoải mái vô cùng. Có
lẽ là cô nhận ra chân lí cuộc sống, cũng có lẽ người bạn cùng nhà của cô đã phần nào
khâu vá lại những vết thương trong tim cô. Dù sao đi nữa, cô cũng mong muốn có một cuộc sống thật êm đềm nơi đây. - Đáng ghét, em dám cười nhạo anh. Chu Tử Văn cười ma mị, bắt đầu chọc ghẹo cô. - Nhột... Ha ha... Nhột quá... Tử Văn... Mau bỏ em ra... Em không có cười... - Còn dám nói không cười, xem ra phải dạy dỗ lại em mới được. - Ha ha ha ha ha! Kiều Ân Như bị cù lét, không kiềm chế được phát ra âm thanh rất lớn. Họ như vợ chồng còn son đang cùng nhau chơi đùa, chẳng quan tâm điều gì cả, trong mắt chỉ có bóng hình
của đối phương.
Không ai để ý, bên ngoài cổng, có chiếc xe màu đen sang trọng nặng nề đặt trước cửa tòa
nhà.
Một cánh cửa được hé mở, lộ ra gương mặt giá lạnh như có thể làm tan biến băng tuyết mùa đông thoắt hiện lên. Làn khói trắng ngà ngà bay lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhíu chặt lại, đáy mắt thu hết tất cả giọng cười trong trẻo của cô gái kia, lòng anh ta là một
khoảng bộn bề.
- Xa tôi một ngày mà đã vui vẻ trong vòng tay người khác, vậy mà còn dám giả bộ thanh cao trước mặt tôi. Kiều Ân Như, tôi nhất định sẽ khiến em phải hối hận..
Buổi tối hôm đó, Kiều Ân Như chỉ đường cho anh đến một quán nhỏ ven đường dẫn ra bờ hồ. Nơi đây là ranh giới giữa đất liền và biển cả, là quê hương của những người dân làng
chài lưới. Là một nhánh nhỏ của một trong bốn thành phố sầm uất nhất cả nước, nhưng
khác xa với chốn phồn hoa đô thị, ở đây lại mang vẻ đẹp thanh bình của biển cả, của những
con người chân đất thật thà. - Tiểu Bạch, dù tôi có nghèo cũng không đến nỗi không thể chi trả một bữa cơm ở nhà hàng. Em đừng coi thường tôi chớ! - Cái gì mà coi thường với không coi thường? Ăn cơm ở quán nhỏ ven đường thì sao? Tất
cả đều là con người mà.
Nghe anh nói, Kiều Ân Như gắt lên. Chu Tử Văn tỉ mỉ quan sát xung quanh, những người ở đây đều thuộc tầng lớp bình dân trong xã hội, đồ đạc thô sơ, món ăn không quá đắt tiền. Từ trước đến giờ, dù chỉ là một cái liếc nhìn, anh cũng chưa bao giờ đặt ở nơi đây.
- Tôi không thích đến nhà hàng, chỗ đó ngột ngạt lắm. Tôi thích không khí tự do hơn. Cô tỏ ra thản nhiên trước câu hỏi anh, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên một tầng
chua xót.
Cô nhớ về những lần cùng người ấy đi tiệc xã giao, về ly rượu đỏ nốc cạn, những đêm
-
đông say khướt, chỉ để mua vui cho một đám đàn ông.
- Ở cạnh tôi thì đừng nghĩ linh tinh nữa.
Dù chỉ là một động tác nhỏ, anh ta cũng có thể dễ dàng nhận ra những chuyển biến trên khuôn mặt cô. Một nụ hôn mềm mại rơi nhẹ lên trán Kiều Ân Như, mang theo hơi thở thơm
ngát của người đàn ông. Chu Tử Văn không thích cô gái của anh cứ hoài niệm về cái quá
khứ đen tối kia. Vì như vậy, cô sẽ không hạnh phúc và anh cũng c
mấy dễ chịu.
- Hai cô cậu mau ăn đi cho nóng. Món bánh bao nhân thịt chỗ tôi không nhất thì cũng nhì
khu phố này. Ăn vào một cái, có thể bên nhau trọn đời.
Chủ quán là một người phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi. Làm nghề này lâu năm, bà có thể nhìn ra trang phục trên người Chu Tử Văn là những sản phẩm dù không mấy khi được quảng bá trên thị trường nhưng lại cực kì có giá trị. Bà nhìn ra từng cử chỉ, lời nói, hành động của anh đều mang khí chất vương giả, được đào tạo rất kĩ, chắn chắn anh là
một công tử vốn được lớn lên trong một gia đình giàu có.
- Chàng trai trẻ, cố lên! Chúc cậu may mắn!
Bà ta thì thầm vào tai anh, lời nói chứa đầy ẩn ý. Có một gia thế lớn như vậy lại đi đến chỗ
này ngoài trừ lấy lòng cô bé kia ra thì còn gì nữa.
- Cảm ơn.
Chu Tử Văn phối hợp, đưa mắt về phía cô ra vẻ thần bí. Âm thanh phát ra từ cổ họng
không quá nhỏ, đủ để làm cho gương mặt Kiều Ân Như biển sắc, đỏ hồng.
Bà chủ đi, để lại cho hai người họ một bầu không khí ngượng ngập. - Anh... Anh với bà chủ... vừa nói gì về tôi à?
Kiều Ân Như lắp bắp, vắt óc suy nghĩ để phá tan sự yên tĩnh, ma xui quỷ khiến lại buột
miệng nói ra vấn đề này.
Thật muốn cắn đứt lưỡi mà!
- Em thực sự muốn biết?
Trái với sự bối rối của cô, anh vẫn thong thả xé con mực đặt vào bát cô, thản nhiên như
chưa có chuyện gì xảy ra.
- Tôi chỉ là, chỉ là...
Gương mặt yêu kiều cứ cúi gằm xuống, hai bàn tay đan chặt vào nhau, ứa ra từng giọt mồ hôi.
- Tôi nói.