Kiều Ân Như nhìn hắn thật lâu, ngắm nhìn người đàn ông mà mình yêu sâu đậm. Hắn vốn không yêu cô, nhưng lại muốn chiếm đoạt cô. Hắn coi cô là gì chứ? Một món đồ chơi ư? Cô biết, hắn có ơn rất lớn với cô. Nhưng từ khi hắn sai người vứt bỏ cô, chính miệng hắn
đã nói sẽ cắt đứt quan hệ với cô rồi mà. Lúc cô quỳ xuống khóc lóc cầu xin, hắn còn chẳng
mảy may một cái, bây giờ còn tư cách gì đứng đầy đòi lại cô? Nghĩ tới đây, Kiều Ân Như cắn môi thật chặt, nuốt nước mắt vào sâu trong đáy lòng. Chu Tử Văn tinh tế nhìn thấy hốc mắt cô bắt đầu ửng đỏ. Anh lấy tay, khoác lên vai cô, dõng dạc nói to: - Đúng, tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi. Hai chúng tôi yêu nhau thật lòng. - Thật lòng? Thế nào là thật lòng? Cậu có dám chứng minh?
Cố Hư Vinh nhìn chằm chằm vào cánh tay đang đè nặng lên vai cô. Hắn ta nắm tay thành
quyền, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Dù trên môi vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt đã hiện lên
một mảng đen kịt.
- Sao lại không dám? Chúng tôi lập tức thể hiện cho anh xem.
Không ai ngờ tới, đáp lại lời của Cố Hư Vinh không phải là âm thanh trầm ấm của Chu Tử Văn mà chính là sự kiên quyết của Kiều Ân Như. Khôn cho hai người đàn ông kia có cơ hội tiêu hóa hết lời cô nói, Kiều Ân Như nuốt nước bọt rồi nhón chân, túm chặt cổ áo của Chu Tử Văn mà kéo xuống, vụng về xâm nhập vào
khoang miệng cuẩnh ta.
- Em thích anh, Văn à. Ánh trăng chiếu xuống, trong bóng đêm hiện lên một nửa khuôn mặt thanh tú của Kiều Ân Như. Bờ mi cong dài khẽ chớp, xinh đẹp vô cùng. Chu Tử Văn ngây người, bất ngờ trước hành động táo bạo này. Song anh vẫn đắm chìm
vào dáng vẻ yêu kiều của cô, rồi không kìm được lí trí, cúi xuống chạm vào môi cô.
Hai đầu lưỡi cuốn chặt vào nhau, luồn lách tham quan khoang miệng, đưa mùi nước hoa
tự nhiên xộc thẳng vào mũi cô, mang dư vị trong trẻo vô cùng.
Nụ hôn triền miên ấy, không biết kéo dài bao lâu, đến khi dứt ra lại tạo thành sợi chỉ bạc,
như vẫn còn lưu luyến. - Ha ha, tôi cho rằng em đang muốn làm cho tôi ghen đấy. Kiều Ân Như, em nghĩ rằng một nụ hôn có thể che mắt tôi sao?
Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, vẫn có một khán giả chăm chú thưởng thức đôi uyên
ương ngọt ngào, hắn ta vẫn luôn im lặng, gương mặt đẹp trai ngời ngời chẳng có một chút
biến đổi nhỏ.
- Chủ nhân, em xin anh, em đã là người của anh ấy rồi. Xin anh đừng tiếp tục làm khó em
nữa.
- Ý em nói em không muốn về với tôi? Có phải không? Cố Hư Vinh vẫn thâm trầm nhìn cô, cười lạnh. Hôm nay, cô gái này quả thực rất to gan khi
dám chọc giận hẳn. Vốn định cất công đón cô về rồi xin lỗi cô, nhưng cô lại không nể tình, công khai từ chối hắn. Không những thế, cô còn hồ đồ đụng chạm thân mật với người đàn ông khác, đúng là tức chết hắn mà. Kiều Ân Như không nói, chỉ lặng lẽ gật đầu. Từ khi chủ nhân quyết định bỏ rơi cô, Kiều Ân Như đã thề sẽ chết tâm với hắn ta rồi. Cô không muốn về lại nơi đó, vì không biết trước rằng mình sẽ lại phải đi phục vụ người đàn ông nào khác, và liệu người đó có tốt như Chu Tử Văn không. Chủ nhân chắc chắn chỉ gọi cô về để làm nhiệm vụ hèn hạ nào đó, rồi cuối cùng sẽ lại bỏ rơi cô. Kiều Ân Như còn nhớ rõ ánh mắt lạnh lẽo hơn bằng hàn, giọng nói vô tâm không chút tình người vang lên giống như thanh âm ác quỷ của Cố Hư Vinh khi dứt khoát mang "tặng" cô cho kẻ khác. Lúc đó cô cảm thấy bản thân thật hèn hạ, thật vô dụng, chẳng khác gì thứ rác rưởi không ai cần đến. Khi ấy, lòng tự tôn, sự nhân ái của bản thân cô bị chính con người mà cô tin nhất, dày xéo, dẫm đạp, không thương tiếc.
- Em chắc chứ?
Nụ cười trên môi hắn ta càng đậm, ẩn chứa sự hung tàn, tựa như cơn sóng thần dữ dội. Cố Hư Vinh nhìn cô, rít nhẹ: - Ha, xem ra thực sự đã dứt khoát theo cậu ta thật rồi. Ân Như ơi là Ân Như, tôi nuôi em ngần ấy năm, còn không hiểu rõ em sao? Em ngây thơ như vậy, người ta chỉ đối xử tốt với em một lần, em liền bán mang theo người ta. Kiều Ân Như, em thà đi theo người ngoài mà
trốn khỏi tối ư?
Từ trước đến nay, chỉ cần có thứ gì lọt trong tầm ngắn của mình, dù nó có chạy đi xa đến đây, Cố Hư Vinh cũng không bao giờ để thoát khỏi. Hôm nay, coi như thành tích "muốn gì được nấy" của hắn đã bị cô phá vỡ chỉ trong một tích tắc. Thật hay, cô lại chính là con nhóc hắn nuôi dưỡng suốt mười năm. Đúng là uổng phí công lao hắn nhọc tâm nuôi dưỡng cô. Nhìn bàn tay nhỏ nhắn, siết chặt cánh tay của Chu Tử Văn, gân xanh trên trán hắn ta càng hiện lên rõ rệt, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cô. - Như nhi, xem ra đã nuông chiều em thành hư rồi, suy nghĩ kĩ, lần sau tôi không muốn nghe câu trả lời như vậy nữa đâu. Và tôi nói cho em biết, em đừng quên thân phận của mình. Tất cả đàn ông trên thế giới đều giống nhau, hắn ta cũng vậy, chỉ là hứng thú nhất thời với em. Một khi Chu Tử Văn đã chơi chán thì chắc chắn sẽ vứt bỏ em. Trên thế gian này, người duy nhất đối tốt với em chỉ có mình tôi.