Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thế gian này, có những lời nói làm con người ta lạnh lẽo đến thấu tận xương can. Trên thế giới này, có lẽ thứ làm cho ta tổn thương nhất không phải là lời nói và hành động 

độc ác của những con người xa lạ ngoài kia, mà đôi khi đó chính là sự vô tâm của người 

mà ta tôn kính nhất. 

Mười năm trước hắn nhận nuôi một cô bé mồ côi. Mười năm sau, cô bé nguyện đem cả 

cuộc đời mình dành trọn cho hắn. Cùng trải qua bao nhiêu sóng gió, giông tố cuộc đời, nhưng cô chưa bao giờ thấy tuyệt 

vọng. 

Cô yêu hắn, yêu hắn đến điên cuồng, yêu hắn đến dại khờ. Dù hắn ta có đem cho cô bao 

nhiêu nỗi đau, dập tắt bao nhiêu hi vọng thì cô vẫn bất chấp tất cả dành trọn con tim cho 

người mình yêu. 

Tự hỏi rằng tình yêu có vị gì mà làm con người ta si mê đến thế? Có năng lực gì mà làm cho một người có thể thay đổi vì một người, một người lại chịu hi sinh vì một người? 

Có lẽ, tình yêu là sự cảm thông cho nhau, mặc kệ đối phương có xinh đẹp hay xấu xí, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật. 

Có lẽ, tình yêu là lòng bao dung, là tha thứ. Dù người ấy có mắc sai lầm, hoặc phạm lỗi bao nhiêu lần đi chăng nữa, bản thân vẫn vui vẻ mà mỉm cười cho qua dẫu trái tim có bao 

nhiều vết xước. 

Nhưng với Kiều Ân Như, tình yêu của cô chỉ đơn giản là đổi lấy 

cười trên môi một 

người. 

Hắn ta, chủ nhân của cô, Cố Hư Vinh chính là nguồn động lực duy nhất, mạnh mẽ nhất, mãnh liệt nhất kéo cô ra khỏi giông tố cuộc đời. Cố Hư Vinh, hắn chính là tình yêu to lớn nhất của cuộc đời cô gái tuổi mười tám. Ấy thế mà phận đời trêu ngươi, không có gì có thể lường trước được cả... Trong gian phòng rộng lớn chỉ được sơn duy nhất một màu xám xịt, mọi đồ vật ở trong phòng đều là tông màu tối đủ để biết chủ nhân ở đây là người như thế nào. Ở giữa phòng, có một đôi nam nữ đang đứng cách nhau một mét rưỡi. Người đàn ông khoác trên mình một bộ tây trang màu đen huyền bí, ánh đèn bàn hiếm hoi được thắp lên duy nhất trong phòng chiếu rọi vào người khiến hắn ta lộ ra nửa khuôn mặt anh tuấn. Toàn thân anh ta tỏa ra một hàn khí lạnh như băng hàn khiến người ta không cách nào có thể tới gần. 

Một cô gái nhỏ mặc chiếc váy mỏng màu xanh nhạt, yếu ớt đối diện với hắn. Âm thanh phát ra từ cổ họng run rẩy, giống như con thỏ trắng đang bị mắc kẹt trong cửa hàng của 

sói xám. 

- Chủ nhân, anh nhẫn tâm để em lên giường cùng một người đàn ông khác ư? Để cho thân thể em bị người ta dày vò, để cho trái tim em bị người khác chà đạp, anh thực sự cam tâm 

sao? 

- Ân Như, đừng nói nhảm nữa. Tôi nuôi em mười năm không phải chỉ để trưng bày. Em nói yêu tôi? Thế thì hãy dùng hành động mà chứng minh đi. Đối tác của chúng ta lần này không thích con gái sạch sẽ. - Vì sao lại là em. Anh biết em thích anh đến nhường nào cơ mà. Chủ nhân, em xin anh! Anh bảo em làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối em không muốn làm loại chuyện như vậy. - Vì đây chính là số mệnh của em . Như nhi của tôi, thế giới này rất khắc nghiệt, sẽ chẳng 

có điều gì giải quyết được bằng thứ tình cảm ngu ngốc mà em gọi là "tình cảm nam nữ" 

đâu. Ông chủ nhà họ cố trời sinh tính tình lạnh nhạt, vô cùng biếng nhác, trực tiếp phớt lờ ánh mắt đau thương của cô gái, nhàn nhã đong đưa điếu xì gà. Dường như, mọi nỗi thương đau ngoài kia chẳng có chút liên quan nào đến hắn, cô gái xinh đẹp đến động lòng người cũng 

chẳng làm cho đáy mắt hắn nổi lên một tia rung động. 

- Chủ nhân, em... 

- Đừng nhiều lời, mau bước qua cánh cửa. Trước khi tôi còn đủ kiên nhẫn em hãy lập tức biến ra ngoài cho tôi. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng mong về nhà. 

Kiều Như Ân lặng người, đứng chôn chân tại chỗ, trái tim vì những lời cay đắng kia mà vỡ vụn. Bầu trời màu xanh hi vọng bỗng chốc sụp đổ, thay thế bằng những cơn giông ùn ùn 

kéo đến. 

Sóng cuộn trào, mang theo bao nỗi bi ai... 

Phải đây chính là số mệnh của cô. Cuộc sống của cô là của hắn, chỉ cầ thứ chủ nhân muốn làm, dù là hái sao trên trời hay mò kim đáy bể, cô cũng nguyện moi hết lục phủ ngũ tạng để toàn thành. 

Gạt đi hai hàng nước đang chảy dài trên má, cánh môi anh đào đỏ thắm vì bị hàm răng 

trắng nõn nghiến chặt mà trở nên trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Dù cho thân thể 

nhỏ bé đang phản kháng mãnh liệt, cô vẫn kiên quyết nắm chặt tay, run rẩy đối mặt với 

tảng băng lạnh lẽo. 

- Chủ nhân, em nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang