Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vừa khóc vừa ôm chặt lấy tấm chăn mềm, cảm thấy bản thân có muốn cũng chẳng thể thay đổi được điều gì nữa, cô tuyệt vọng rống to: - Tại sao chứ? Tại vì sao? Rốt cuộc là tại sao? Hu hu hu! 

Khổ sở tuyệt vọng, khóc lóc theo dòng thời gian rồi cũng sẽ qua đi. Thực tại chính là thực tại. Cô vẫn phải đối mặt với nó. Nước mắt đã cạn, cổ họng khàn đặc, không thể kêu lên một tiếng nấc nào nữa, Kiều Ân Như bắt đầu lấy lại bình tĩnh. 

Ánh mắt cô dạo quanh căn phòng một vòng rồi dừng lại trên mẩu giấy nhỏ đặt ở cạnh thành giường. Cô tiến lại gần, nhặt lên chiếc giấy màu hồng xinh xắn được đặt cẩn thận 

cạnh một chiếc thẻ màu đen. Chính thẻ của cô. Anh ta làm sao mà có thể lấy ra được? 

Chiếc thẻ đen được cố giấu kín ở phần giữa của chiếc đầm mà chỉ có cô mới có thể là 

người lấy. "Biểu hiện đêm qua của tôi có tốt không? Đủ để em thỏa mãn chứ? Tôi rút năm mươi vạn 

từ thẻ của em rồi. Còn rút bằng cách nào thì em cũng không cần biết. A, đêm qua hình như 

em không tự nguyện lắm nhỉ? Chắc là sợ thiệt thòi đúng chứ? Em yên tâm, tôi sẽ chịu 

trách nhiệm về chuyện này. Tiểu Bạch à, chúng ta sẽ còn gặp lại vào một ngày không xa. Kí 

tên: ..." 

- Chậc, đừng gặp lại nữa thì tốt hơn. Chủ nhân nhà tôi sẽ không tha cho anh đâu. 

Kiều Ân Như thở dài, ánh mắt lóe lên sự chán nản. Tiểu Bạch? Tiểu Bạch gì chứ? Ai là Tiểu 

Bạch? 

Hừm, chắc chắn anh ta lại nhầm cố với cô gái nào khác rồi. 

Nên buồn hay nên vui? Nên đau hay nên cười đây? Chủ nhân cô cũng không cần cô, rốt cuộc Kiều Ân Như này đang mong đợi điều gì? Là lòng thương hại sao? - Đừng mơ tưởng nữa, mày cuối cùng cũng chỉ là một con cờ trong bàn cờ của chủ nhân 

thôi. 

Thật đau đớn! Và thật mỉa mai! Kiều Ân bước xuống giường. Một cơn đau từ dưới hạ thân truyền đến khiến cô nhăn mặt. Khoảng cách từ giường ngủ đến phòng vệ sinh chỉ có vài bước chân mà giống như phải bước đi ngàn cây số. Cô cố gượng vào nhàm tắm để rửa sạch những vết bẩn trên cơ thể 

mình. 

Nhìn mình trong gương, lòng cô chợt nổi lên cảm giác vô cùng chua xót. Người ta nói, con 

gái có hai thứ quan trọng nhất, một là nụ hôn đầu đời, hai là lần đầu tiên. Hai thứ đó phải trao cho người mà mình yêu thương, người mà mình nguyện ý sẽ bên cạnh cả đời. Vậy mà, cô đã mất tất cả. Còn gì đau hơn khi thứ quý giá nhất đời con gái bị một người đàn ông xa lạ, người đàn ông cô không hề yêu thương cướp đi chứ. Nhấn mình vào dòng nước ấm, cô chà thật mạnh vào cơ thể mặc dù làm cho người mình thêm đau rát, đỏ ửng lên. Từng giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt yêu kiều của cô. Mùi hoan ái có thể rửa sạch được, nhưng những vết tích trên cơ thể vẫn hằn in trên người. 

Buồn, chán nản, rồi tuyệt vọng... những cảm xúc cứ xuất hiện trong đầu cô. Dần dần, từ từ, 

Kiều Ân Như nhấn mình xuống, chìm vào làn nước trong veo. 

- Chủ nhân, dẫu sau này người có tất cả nhưng mãi mãi sẽ không bao giờ có được em. 

Rất lâu, rất lâu sau đó, khi nước mắt đã cạn, cô mới chậm rãi đứng dậy, khó khăn nhặt 

từng tấm vải dính đầy cát bụi còn vươn vãi trên sàn rồi mặc lại. 

Hình ảnh đẩy, vừa tội nghiệp, lại vừa đáng thương! 

- Kiều Ân Như, cố lên, đoạn tình cảm này đã đến lúc phải cắt rồi. Cô tâm niệm rằng, bản thân đã không còn trong sạch . Vì vậy, không còn thể đường 

đường chính chính theo đuổi tình yêu của mình thêm một lần nào nữa rồi. 

Người ấy, xứng đáng với một cô gái tốt hơn cô nhiều. 

Tự hỏi rằng lạnh lẽo hơn băng tuyết, u ám hơn hố đen, là thứ gì? 

Xin thưa rằng đó chính là lòng người. Kiều Ân Như nặng nề lê từng bước chân tiến vào căn biệt thự u ám. Ánh chiều tà chiếu rọi vào nửa khuôn mặt cô, hiện lên tuyệt mĩ. 

Ngôi nhà này được thiết kế theo kiểu châu Âu, vừa sang trọng lại vừa mang cảm giác thần 

bí, được đặt cô lập ở một gò đồi cao. 

"Quạ... Quạ... 

Một vài con quạ bay ngang qua mang theo âm khí lạnh lẽo, sống lưng cô lập tức cứng đờ, 

tay siết chặt nắm cửa, lòng hiện lên ý nghĩ muốn lập tức bỏ chạy. 

- Về rồi ư? 

Bỗng nhiên bên trong truyền đến một luồng u ám, khỏi cần đón, cô cũng biết giọng nói 

quen thuộc này là của ai. 

- Chủ nhân. 

Kiều Ân Như lấy hết can đảm mở cửa, sợ sệt tựa lưng vào tường, cúi gằm xuống không 

dám nhìn thẳng vào mắt hắn ta. 

- Ân Như, lại đây! 

Trong ánh đèn lung linh, mờ ảo, người đàn ông tóc bạch kim khẽ nhấp một ngụm rượu. 

Đôi môi mỏng đang mím chặt bấc giác nở một nụ cười. Hắn cười rất đẹp! Nụ cười ấy kết 

hợp với ngũ quan tinh xảo càng làm cho khuôn mặt của hắn thêm hoàn mĩ. Vẻ ngoài đẹp 

như thiên thần ấy lại làm cho người ta có cảm giác ớn lạnh, nhất là đối với cô gái đang ngồi 

đối diện 

- Chủ nhân, em đã làm theo lời người, tối hôm qua đã thất thân rồi ạ. 

- Tốt lắm, mau lại đây tôi xem. Gương mặt lạnh như băng hàn vẫn chẳng hề lay động trước đóa hoa nhài bị vùi dập không thương tiếc kia, ngồi đó cao ngạo nhìn cô. - Đau không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK