Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi cảm thấy có thể.”

 

“Tôi đồng ý.”

 

Nhiều người bày tỏ ý kiến, hiện trường có chút ồn ào náo động.

 

“Các vị đều cho rằng như vậy, vậy được, tạm thời sẽ không phế bỏ cô gái này, nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, Diên Nữ, tuy rằng Tam trưởng lão đã cầu xin cho cô, bổn đảo chủ tạm thời sẽ không phế bỏ cô, nhưng cũng phải có hình phạt đối với cô, cô bởi vì tài năng xuất sắc mới được các trưởng lão của đảo chọn và đưa lên đảo luyện võ, không giống như những đệ tử ngoại đảo khác phải làm nô lệ ba năm, nhưng chuyện mà cô làm ngày hôm nay thật sự là hoang đường, dám lừa dối bổn đảo chủ, không thể nào tha thứ, cho nên bổn đảo chủ phạt cô làm nô lệ trên đảo một năm! Cô có ý kiến gì không?”

 

Đảo chủ thờ ơ nói.

 

Diên Nữ khẽ mở đôi môi anh đào, sau đó cúi đầu xuống, khàn giọng nói: “Diên Nữ không có bất cứ ý kiến gì, cám ơn đảo chủ, cám ơn các vị trưởng lão…”

 

*Ði xuống đi.” Đảo chủ vẫy tay, mặt không biểu cảm nói nói.

 

Diên Nữ cắn chặt môi, liếc nhìn Lâm Dương, sau đó cúi đầu vội vàng rời đi.

 

Lâm Dương khẽ lắc đầu.

 

Người ngoài đảo rốt cuộc không có quyền con người.

 

Không chỉ là Diên Nữ, mà còn cả anh.

 

Nếu như người bị hãm hại là trưởng lão hoặc thậm chí là đệ tử, e rằng thái độ của những người này sẽ không thể nào như vậy, đúng không? Chỉ là một người ngoài đảo, trong lòng bọn họ cũng không phẫn nộ như tưởng tượng, còn Diên Nữ kia đối với bọn họ mà nói vẫn còn giá trị lợi dụng nên mới xử lý nhẹ tay.

 

Về phần Trương Tử Tường và những người khác đang đứng ở cửa, lại âm thầm cười nhạo.

 

“Sư huynh, con tiện nhân này không thể kiêu ngạo tiếp được nữa đúng không?” Một cô gái bên cạnh cười khúc khích nói.

 

“Những ngày tháng tốt đẹp của cô ta đã qua rồi!”

 

Đôi mắt của Trương Tử Tường lóe lên tia sáng kỳ lạ, khóe miệng nhéch lên càng cao hơn…

 

“Nếu một trò hề như vậy lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của đảo Vong Ưu chúng ta.

 

Nghe đây, chuyện này không được phép truyền ra ngoài.

 

Bất kỳ ai cũng không được phép nói về nó nữa, biết chưa?”

 

“Vâng, đảo chủ.”

 

“Ngoài ra, người này là ai? Đến đây làm gì?” Đảo chủ nhìn chằm chằm vào Lâm Dương hỏi.

 

“Hồi bẩm đảo chủ, người này chính là bác sĩ mà tiểu thư: mời đến đảo để chữa bệnh cho phu nhân.” Nhị trưởng lão Huyết Nham vội vàng nói.

 

“Hoang đường!” Đảo chủ tức giận: “Bổn đảo chủ đã mời thầy thuốc nổi tiếng ở khắp nơi đều khoanh tay bó gối đối với bệnh tình chị dâu. Một tên nhóc tóc vàng miệng còn hôi sữa như vậy, làm sao chữa khỏi được chứ? Con nhóc Ú Ú càng ngày càng làm càn!”

 

“Đảo chủ, người cũng đã ở đây rồi, cứ để cậu ta khám thử cho chị dâu đi. Nếu như cậu ta không chữa được, là một lang băm, chúng ta cũng có thể lấy cớ này để nhốt tiểu thư vào Tư Qua Cốc, đại hội sắp sửa tổ chức, không thể nào để tiểu thư tiếp tục làm loạn, gây thêm rắc rối cho chúng ta!” Huyết Nham vội vàng nói.

 

“Có lý.” Đảo chủ gật đầu: “Vậy thì đưa cậu ta đến khám cho chị dâu đi! Để cậu ta đi cùng tôi đi!”

 

Nói xong, đảo chủ liền đứng dậy.

 

Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên mở miệng.

 

“Thế nào? Đây là cách mà đảo Vong Ưu các ông tiếp đãi khách ư?”

 

Ngay khi những lời này vừa dứt, bước chân của đảo chủ đảo Vong Ưu đình trệ lại.

 

Các trưởng lão xung quanh đều nhìn về phía anh.

 

“Cậu là có ý gì?” Đảo chủ Vong Ưu cau mày hỏi.

 

“Đảo chủ, tôi là được các ông mời tới đây để khám bệnh, thái độ của các ông đối với tôi bất kính cũng thôi đi, chuyện của Diên Nữ này, các ông tới bây giờ vẫn còn chưa cho tôi một lời xin lỗi hay là hỏi thăm, đây có phải là…quá không lịch sự rồi, đúng không? Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

Mọi người nghe vậy đều cau mày.

 

Tên nhóc này, thật không biết điều!

 

Cậu ta có biết đây là nơi nào không? Lại dám nói ra lời như vậy ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK