Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2180:

Lực sát thương của yêu dị này quá lớn, lúc trước Thủ Mệnh còn không có cảm giác gì với bác sĩ Lâm, nhưng lúc này vừa nhìn, lại cảm thấy toàn thân không khỏi khô nóng, đôi ) wm mắt cũng nhìn chằm chằm Lâm Dương không đời đi được.

“Làm sao vậy?” Lâm Dương giống như cũng chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của Thủ Mệnh, không khỏi hỏi một tiếng.

Thủ Mệnh ngẩn ra, sau đó mới lấy lại tinh thần, gượng cười nói: “Không có gì… Chỉ cảm thấy… Bác sĩ Lâm thay đổi hơi lớn…”

“Vậy sao?”

“Bác sĩ Lâm, độc trên người anh… Bây giờ thế nào rồi?”

“Bị tôi ngăn chặn rồi! Tạm thời sẽ không bộc phát! Bây giờ tôi không khác người thường lắm!”

“Vậy thì tốt rồi! Xem ra bác sĩ Lâm có thu hoạch không nhỏ từ trên tấm bia đá.”

“Trí tuệ của tổ tiên thực sự phi phàm!

=: sm Thật đáng kinh ngạc! Nhưng mà dù sao cũng là người mấy ngàn năm trước! Phía trên có rất nhiều lý luận thực ra rất khó giải, nhưng đặt ở hiện tại thì tuyệt đối khác biệt, tôi kết hợp với một số nội dung quan trọng của y học hiện đại thử lĩnh ngộ, có thu hoạch lớn”

Lâm Dương nói.

“Thật đúng là bác sĩ Lâm, quả nhiên lợi hại.” Thủ Mệnh thở dài một hơi, cười nói: “Như vậy bác sĩ Lâm, kế tiếp anh định làm gì?”

“Tôi cần phải trở về, mệnh mạch của Vũ Nhi rất mỏng, tôi cần phải nhanh chóng chữa trị cho cô ấy, nhưng mà đầu cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, muốn chữa trị, chỉ sợ không đơn giản như thế.” Trong mắt Lâm Dương lóe lên đau khổ.

Bỗng nhiên anh phát hiện mình không có năng lực như vậy.

-: 7m Tô Nhan không bảo vệ được.

Tô Vũ Nhi cũng không bảo vệ được.

Những người bên cạnh anh, người thì chết người thì bị thương.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình vô lực như thế.

Cho dù diệt thôn Dược Vương, anh vẫn cảm thấy mình vô dụng như vậy…

“Bác sĩ Lâm, anh trăm ngàn lần đừng nản chí, thực ra anh đã làm rất tốt, nhưng mà trên đời này không có nhiều chuyện thập toàn thập mỹ như thế”

Lúc này Tiết Đan Chỉ đi ra.

Chân bị gãy của cô ta đã dùng băng vải băng bó lại, dùng một cây gậy dài làm nạng.

“Chân này của cô, tôi có thể chữa trị, cô theo tôi về học viện Phái Nam Y đi.” Lâm Dương liếc mắt nhìn Tiết Đan Chỉ nói.

Tiết Đan Chi ngơ ngẩn nhìn Lâm Dương, sau đó lắc đầu, cười chua xót: “Bác sĩ Lâm, tôi định trở về nhà.”

“Về nhà?”

“Lúc tôi còn rất nhỏ được người trong nhà đưa tới thôn Dược Vương học tập, đã hơn mười năm không trở về, cái chân này có thể chữa trị được hay không… Đã không quan trọng, bây giờ tôi… Chỉ muốn về nhà.”

“Được rồi! Nếu như cô muốn chân của mình khôi phục lại, có thể tới học viện Phái Nam Y tìm tôi bất cứ lúc nào: “Cảm ơn!”

“Hai người thì sao?”

“Tôi đi theo sư tỷ!” Hùng Khải Uy nói.

“Tôi đến học viện Phái Nam YI”

Bỗng nhiên Thủ Mệnh nói.

Ánh mắt cô ta càng kiên định hơn.

“Được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK