Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 648:

 

“Man Vinh, đừng không biết lớn nhỏ, Lâm thần y dù sao cũng là tiền bối của các cậu, phải biết phép tắc một chút, đừng giống một số trường phái vừa mới thành lập, không biết phép tắc, trong mắt không có ai, ngông cuồng tự đại, hiểu không?” Phường chủ của Kỳ Dược Phường nhàn nhạt nói.

 

“Vâng, phường chủ!” Thiên tài tên Man Vinh kia mỉm cười, lập tức gật đầu.

 

Những lời nói này có vẻ như là đang khuyên bảo Man Vinh, nhưng thực tế lại là sự chế giễu hung hãng đối với Lâm Dương và người của Kỳ Dược Phường.

 

Nhiều người của Kỳ Dược Phường cũng không nhịn được mà bật cười.

 

Bầu không khí tại hiện trường cũng cực kỳ vui vẻ.

 

Đám người Phùng Thạch nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, cười không nói gì.

 

Phường chủ của Kỳ Dược Phường cũng không nói gì thêm nữa, dường như là đang chờ Lâm Dương ra tay.

 

Lâm Dương lại nhắm mắt hít sâu một hơi.

 

Ba giây sau, anh mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Phường chủ: “Tôi hiện tại chỉ hỏi ông hai câu! Ông có thể cho tôi một câu trả lời trung thực được không?”

 

“Anh nói đi.” Phường chủ của Kỳ Dược Phường cười nhẹ.

 

“Thứ nhất!” Lâm Dương giơ một ngón tay ra: “Vết thương của những sinh viên này, Kỳ Dược Phường của các ông có đồng ý chịu trách nhiệm không?

 

“Anh phải chứng minh rằng vết thương của bọn họ thực sự có liên quan đến chúng tôi.” Phường chủ của Kỳ Dược Phường lắc đầu.

 

“Ông chỉ cần trả lời có hoặc không. Tôi không quan tâm vết thương của bọn họ rốt cuộc là do ai gây ra”, Lâm Dương nói.

 

“Vậy đương nhiên là không đồng ý rồi.”

 

“Được, câu hỏi thứ hai, Kỳ Dược Phường của các ông, có đồng ý đưa Hà Linh Hoa cho tôi không?” Lâm Dương lại hỏi.

 

“Kỳ Dược Phường của tôi chưa bao giờ nợ anh Hà Linh Hoail”

 

“Cũng chính là nói, các ông không đồng ý, phải không?”

 

“Đương nhiên.” Phường chủ của Kỳ Dược Phường không chút do dự nói.

 

Lâm Dương im lặng một lát, nhẹ gật đầu, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

 

“Lâm thần y, anh còn chuyện gì nữa không? Nếu không, thì mời anh nhanh chóng đưa người của mình về đi. Anh đã ảnh hưởng đến trật tự bình thường của Kỳ Dược Phường chúng tôi rồi.” Phường chủ của Kỳ Dược Phường lại nói.

 

“Đúng vậy, Lâm thần y, phường dược của chúng tôi vừa nhận được một khoản tiền rất lớn, vừa mới đặt mua một lô lớn dược liệu, hiện tại xe vận chuyền dược liệu đang lái tới đây, nếu như anh không khiêng những người này đi, e rằng tới lúc tài xế tới. Nếu người đó không chú ý, sợ sẽ xảy ra chuyện liên quan đến mạng người. “Phùng Thạch mỉm cười nói.

 

“Hahaha…”

 

Hiện trường lại bùng nỗ một tràng cười lớn.

 

“Cút đi!”

 

“Đám chó thối, cút về cái ổ chó của các anh đi!”

 

“Đây là nơi các anh có thể ở sao? Cút nhanh! Một lũ khốn nạn!”

 

“Phế vật bại não, mau chết đi!”

 

Các sinh viên của Kỳ Dược Phường lần lượt hò hét và mắng chửi.

 

Hiện trường sôi sùng sục.

 

Mắng chửi không ngừng.

 

Người của Huyền Y Phái ai nấy đều đỏ bừng mặt, cảm xúc kích động, thậm chí có người còn tiến lên nói vài câu, nhưng không ngăn nổi Kỳ Dược Phường người đông, đòn phản công của họ hiển nhiên là có khí vô lực.

 

“Lâm sư phụ, hay là… chúng ta quay về đi?” Một giảng viên của Huyền Y Phái không nhịn được, tiến lên cẩn thận hỏi.d Đối với sự việc ngày hôm này, rời đi vẫn còn có thể bảo toàn một chút thể diện, tiếp tục ở lại chắc chắn là tự làm nhục mình!

 

Nhưng mà Lâm Dương không hề chùn chân, càng không nói rời đi, ngược lại từ trong túi lấy ra một tờ giấy, và trên tờ giấy đó đầy chữ viết bằng máu.

 

Nhìn thấy mảnh giấy này, hơi thở của tất cả mọi người lập tức đông cứng lại, tiếng mắng chửi xung quanh cũng nhỏ đi vô số lần.

 

Phường chủ của Kỳ Dược Phường cũng không khỏi nhíu mày.

 

Lại nhìn thấy Lâm Dương mặt không biểu cảm nói: “Phường chủ của Kỳ Dược Phường, ông có biết đây là cái gì không?”

 

“Huyết thư, huyết thư mà tôi đã viết lúc đầu khi tôi khiêu chiến với anh! Nhưng mà, anh đã lỡ hẹn rồi.” Phường chủ của Kỳ Dược Phường bình tĩnh nói.

 

“Đúng vậy, huyết thư này đã không còn giá trị nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK