Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 712:

 

“Ông cụ tuổi tác đã cao rồi, vẫn nên chú ý một chút, lúc rời đi để Mã Hải đi chọn một số thuốc bổ của tập đoàn Dương Hoa, mang đến cho ông cụ. Coi như là một chút tâm ý của tôi. Nếu không có chuyện gì nữa, các anh trở về đi.” Lâm Dương xua tay nói…

 

“Vâng, cám ơn chủ tịch Lâm.” Từ Thiên vô cùng phấn khích.

 

Từ Nam Đống cũng biết ơn, nhưng khi ông ta rời đi, Từ Nam Đống đột nhiên nói: “Chủ tịch Lâm, Tống Kinh đã hủy bỏ tư cách nữ chính số 1 của Tô Dư rồi.”

 

Lâm Dương im lặng một lúc: “Tôi biết rồi.”

 

Từ Nam Đống lúc này mới rời đi.

 

Đúng lúc này, Tô Nhan gọi điện thoại tới.

 

“Anh đang ở đâu vậy?” Tô Nhan dường như vừa mới tỉnh dậy, giọng nói có chút lười biếng.

 

*Ò, đang đi dạo bên ngoài.” Lâm Dương thản nhiên nói.

 

“Lập tức quay về đi, có chuyện muốn tìm anh.”

 

“Chuyện sao?”

 

Chắc không phải là chuyện của Tô Dư chứ?

 

Lâm Dương do dự một chút, rồi vội vàng đến Công ty Duyệt Nhan.

 

Vốn dĩ tưởng rằng Tô Nhan sẽ ở trong văn phòng, đâu có biết trong văn phòng trống rỗng không có ai, khi tìm đến ký túc xá của Tô Nhan, mới phát hiện lúc này cô đang ngồi trong đó với một người phụ nữ tóc ngắn bàn luận về điều gì đó.

 

Tô Nhan vẫn còn mặc bộ đồ ngủ màu hồng rất dễ thương, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhọt, trên người vẫn còn mùi rượu nông nặc.

 

Cô gái với mái tóc ngắn ngòi đối diện cũng xinh đẹp không kém, với làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng, đặc biệt là đôi chân dài thon thả, quả thực là hoàn mỹ, bất cứ người đàn ông nào nhìn vào e rằng đều không thể rời mắt được.

 

Nhìn thấy Lâm Dương bước vào, cô gái tóc ngắn âm thầm lau đi một chút nước mắt nơi khóe mắt, vội vàng đứng dậy, khuôn mặt mỉm cười: “Tiểu Nhan, vị này là Lâm Dương chồng của cậu sao?”

 

*Ừ, cậu thấy thế nào?” Tô Nhan cười nói.

 

Cô gái nhìn Lâm Dương một vòng, gật đầu nói: “Khá lắm.

 

Nếu như ăn mặc chỉnh tề, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”

 

“Vậy được, chuyện này để Lâm Dương cùng cậu đi xử lý đi!” Tô Nhan cười nói.

 

Lâm Dương nghe vậy đâu óc trong mây trong sương: “Tiểu Nhan, có chuyện gì vậy?”

 

“Lâm Dương, đây là bạn học cấp ba của tôi, cũng là bạn thân của tôi Đường Hồi Tuyết. Trước đây cô ấy luôn ở nước ngoài du học, sau đó trong nhà xảy ra chuyện, liền trở về nước giúp đỡ, nhưng mà gần đây cô ấy có một cửa ải khó khăn không cách nào giải quyết, nên tìm đến tôi, có lẽ anh có thể giúp cô ấy chuyện này.”

 

“Chuyện gì vậy?”

 

“Công ty của Tiểu Tuyết bị thâm hụt. Mặc dù đã cùng nhau thu gom để bù đắp nhưng những chủ nợ trước đây của công ty biết được tin tức đã lần lượt tìm đến đòi nợ. Nhà họ Đường bị ép đến đường cùng. Thực tế thì chỉ cần trì hoãn thêm một tháng nữa. Khi hàng hóa của công ty được bán ra và thu lại tiền mặt, tất cả các khoản nợ này có thể được hoàn trả toàn bộ rồi, cho nên Tiểu Tuyết muốn nhờ anh giúp một việc, đóng giả làm bạn trai hải ngoại trở về của cô ấy để đối phó với những người đến đòi nợ! “Tô Nhan giải thích nói.

 

Lâm Dương cau mày, “Đây là muốn tôi phối hợp với các cô diễn kịch lừa gạt người ta sao?”

 

“Anh Lâm, tôi cũng không có cách nào khác. Chỉ cần đợi thêm một tháng nữa thì mọi chuyện khủng hoảng đều có thể được giải quyết, nhưng những người đó sẽ không cho nhà họ Đường của chúng tôi thời gian. Cầu xin anh hãy giúp đỡ. Chỉ cần anh có thể phối hợp với tôi biểu diễn, đợi sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ gửi cho anh một phong thư đỏ lớn, thế nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hồi Tuyết lo lắng nói.

 

Lâm Dương do dự.

 

Anh vốn không muốn chuốc lấy phiền phức cho bản thân.

 

Nhưng đúng lúc này, Tô Nhan bước tới trước, nhỏ giọng nói: “Lâm Dương, giúp tôi chuyện lần này đi. Thời trung học có một lần tôi bị ngất. Tiểu Tuyết đã cõng tôi đến bệnh viện. Tôi nợ cô ấy. Tôi muốn trả lại cô ấy, anh giúp tôi lần này, anh muốn tôi làm cái gì tôi đều sẽ đồng ý, được không? “

 

Khi cô ấy nói, khuôn mặt tràn đầy khao khát.

 

Tô Nhan dường như chư từng cầu xin Lâm Dương như vậy.

 

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tô Nhan lộ ra biểu hiện như vậy.

 

Lâm Dương thở dài một hơi, gật đầu nói: “Được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, lại là em muốn tôi đi, vậy tôi đi cùng bạn học của em một chuyến, chúng ta khi nào thì rời đi?”

 

“Ngay bây giờ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK