Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2075:

“Vừa rồi anh trốn đi đâu thế?”

Tô Vũ Nhi hơi bất ngờ hỏi.

Phòng an dưỡng này chỉ có bốn chiếc giường bệnh và mấy cái tủ đặt ở đầu giường, căn bản không có khả năng giấu người, mà vừa rồi Lâm Dương lại biến mất vô ảnh vô tung, sao cô ta có thể không tò mò?

“Tôi vẫn luôn ở đây mà”

“Nhưng mà vừa rồi tôi… Không phát hiện ra anh…”

“Tôi vẫn luôn đứng phía sau người nọ.”

Lâm Dương cười nói.

“Đứng sau lưng anh ta?” Tô Vũ Nhi sửng sốt.

“Đúng vậy, khổ người anh ta to, cho nên cô không nhìn thấy tôi, mà anh ta quay lưng về phía tôi, cũng không phát hiện được tôi.”

Tô Vũ Nhi có chút không thể suy nghĩ, đầu lưỡi đều đã thắt lại: “Nhưng vừa rồi anh nói, thính lực của người này khác hẳn với người thường, hơn nữa khứu khác của anh ta cũng vô cùng xuất chúng, sao anh… Không bị anh ta phát hiện ra?”

“. BỊ 10/15 “Anh ta là một dược nhân đúng không?”

Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Bác sĩ Lâm cũng biết dược nhân sao?”

Tô Vũ Nhi hơi bất ngờ nói.

“Sao không biết? Từ nhỏ dùng thuốc cải tạo cơ thể, người như vậy là cỗ máy giết người do một số võ y lòng dạ ác độc chế tạo ra, khác hoàn toàn với những người tắm bằng nước thuốc, dùng thuốc để bảo dưỡng cơ thể. Bọn họ dùng vị thuốc mạnh tăng cao cơ thể và các hạng mục kỹ năng của mình, ví dụ như khí lực, khứu giác, thị lực, năng lực phản ứng, vân vân. Người vừa rồi chỉ là dược nhân thuần túy, tuy võ lực của dược nhân đáng sợ, nhưng có một nhược điểm trí mạng, chính là bọn họ sẽ sản sinh bài xích hoặc tổng hợp lại phản ứng đối với một số vị thuốc đặc biệt, tôi nhỏ vài giọt dịch hoa Ngân Hoa, dịch hoa này tỏa ra mùi sẽ làm mất cảm giác khứu giác và thính giác của anh ta, còn khiến anh ta không phát hiện ra được, chính vì như vậy, anh ta không cảm nhận được sự tồn tại của tôi! Thậm chí ngay cả lúc này nói chuyện với cô, anh ta cũng nghe không rõ lắm.”

Lâm Dương chậm rãi giải thích.

“Thì ra là như vậy.” Tô Vũ Nhi biểu hiện ra kính nể và tán thưởng.

Chỉ có bác sĩ Lâm mới hiểu rõ toàn bộ như thế rồi.

“Cô Tô Vũ Nhị, tôi nên đưa cô trở về.” Lúc này, bỗng nhiên Lâm Dương nói.

“Trở về sao?” Tô Vũ Nhi ngẩn ra, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không, tôi không quay về đâu, tôi sẽ ở lại đây…”

“Cô muốn chết ở đây à?”

“Tôi không chết ở đây, người chết… Sẽ có rất nhiều.”

Tô Vũ Nhi lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Thực ra tôi sớm nên trở về thôn Dược Vương, nếu không phải vì tôi sợ hãi, không phải vì tôi do dự, đã không có nhiều người chết như thế, cô Tô Nhan cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy, còn có ông Hà Vĩ Hùng, ông Dương Long, ông Mã Hải… Đều là tôi liên lụy tới bọn họ… Đều tại tôi…”

Sau khi nói xong, Tô Vũ Nhi nhẹ nhàng khóc nức nở.

Sau khi biết Dương Hoa và học viện Phái Nam Y bị thôn Dược Vương tập kích, vẫn luôn được Hà Vĩ Hùng dẫn đi cùng trốn đông trốn tây cuối cùng Tô Vũ Nhi không trốn tránh nữa, cô ta trốn đám người Hà Vĩ Hùng, chủ động đi tìm người của thôn Dược Vương, đi theo bọn họ trở về, cũng lấy cái chết uy 4o BI 18/15 hiếp, muốn bọn họ không tiếp tục ra tay với bất cứ người nào bên phía Lâm Dương.

Lấy chuyện này đổi lấy hòa bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK