Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281:

 

Trên người ông cụ mặc áo sơ mi vàng như nghệ, trên quần còn dính bùn và một đôi giày du lịch đã được vá lại.

 

Trông nó có vẻ vô cùng thanh bình, và hiển nhiên nó cực kỳ không phù hợp với khung cảnh sang trọng xung quanh.

 

Nhưng khi biết được thân phận của ông cụ, tất cả mọi người không khỏi tỏ vẻ kính nễ.

 

Thậm chí là các vị khách cao quý đó cũng lần lượt ngừng thảo luận, đặt ly rượu xuống và đứng dậy khỏi ghé.

 

“Vị này chính là Kiếm Vương mở núi sao?”

 

“Đây chính là truyền thuyết của Trung Quốc chúng ta!”

 

“Trời ạ, ông ấy cũng tới đây!”

 

“Không thể nào tin được!”

 

Một số người âm thầm bình luận.

 

Có người dường như chưa bao giờ nghe đến cái tên này, không khỏi tò mò hỏi.

 

“Kiếm Vương là ai vậy?”

 

Khi câu hỏi này được đưa ra, không ít người đã nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc.

 

“Cái gì? Đến Kiếm Vương còn không biết sao?”

 

“Nói thử đi!”

 

“Ha, thật sự là ếch ngồi đáy giếng, có biết Lâm thần y không?”

 

“Đương nhiên biết, một người đánh bại Hàn y vương, lật ngược tình thế cứu lấy Trung y!”

 

“Anh ta hiện tại cũng có thể nói là huyền thoại rồi, còn vị Kiếm Vương tiền bối này cũng chính là như vậy, nhưng mà ông ấy nổi danh sớm hơn Lâm thần y 30 năm. Lúc đó có mấy người từ nước R tiến vào khiêu chiến với cường giả võ thuật Trung Quốc. Lúc đó các gia tộc trong võ lâm đều gần như bị khiêu chiến sạch sẽ, cũng chính là Kiếm Vương tiền bối đã ra mặt đánh bại bọn họ, bảo vệ thể diện của giới võ lâm Trung Quốc, bây giờ biết rồi chứ? “

 

“Cái gì? Ba mươi năm trước đã nỏi tiếng trong một trận chiến sao?” Người đó há hốc mồm.

 

Ba mươi năm trước đã như vậy rồi, ba mươi năm sau…Vị Kiếm Vương tiền bối này còn đáng sợ đến mức nào nữa?

 

Ngay tức khắc, những người không biết Kiếm Vương là người như thế nào bây giờ đều trở nên kính trọng.

 

Đây mới là cao thủ võ thuật thực sự!

 

“Ông cụ này tới đây uống rượu.”

 

Kiếm Vương cũng không nói lời chúc mừng gì, trực tiếp mở miệng nói.

 

“Có, có có! Kiếm Vương tiền bối muốn uống rượu như thế nào đều không thành vấn đề! Mời đến đây ngồi!” Văn Hải vội vàng nói.

 

*Ò, nhưng mà ông cụ này cũng sẽ không thể uống rượu không của các anh. Khi lên núi, tôi đã nhặt được một khúc gỗ tốt, làm thành một thanh kiếm gỗ, cứ coi như đó là tiền rượu đi!” Kiếm Vương nói đến đây, một đứa trẻ mười máy.

 

tuổi ở bên cạnh bước về phía trước, đôi mắt sáng ngời, đen bóng rất là xinh đẹp, cậu ta cầm một chiếc hộp kiếm gỗ đưa cho Văn Hải.

 

Văn Hải cầm lấy mở ra, bên trong là một thanh kiếm gỗ tinh xảo.

 

Nhìn thấy thanh kiếm gỗ này, không ít người đầu óc mờ mịt.

 

Kiếm gỗ có thể làm cái gì?

 

Văn Hải cũng là như vậy.

 

“Thử xem!” Kiếm Vương thờ ơ nói.

 

“Cái này… không cần đâu?” Văn Hải cười có chút ngượng ngùng.

 

“Thử bổ vào cái bàn này đi!” Kiếm Vương chỉ vào cái bàn đá bên cạnh.

 

“Đó chính là đá cảm thạch!”

 

Văn Hải kinh ngạc.

 

“Chỉ là đá cẩm thạch nhỏ bé mà thôi! Anh đã không muốn thử thì bỏ đi, ông cụ này đi uống rượu.”

 

Kiếm Vương lắc đầu, hiển nhiên là không quan tâm, đi lên phía trên.

 

Văn Hải nhíu mày, liếc nhìn thanh kiếm gỗ mặc dù tinh xảo nhưng lại mỏng manh này, cuối cùng vẫn quyết định thử một phen.

 

Chỉ nhìn thấy anh ta nâng thanh kiếm gỗ lên, với tất cả sức lực của mình, chém về phía viên đá cẩm thạch.

 

Thanh kiếm này không có man lực, hơn nữa còn không biểu hiện ra uy lực, mọi người cũng không quan tâm lắm.

 

Nhưng giây tiếp theo Loảng choảng!

 

Thanh kiếm sắc bén ngay lập tức bổ đá cẩm thạch thành hai nửa.

 

“ChàI!”

 

Tiếng la hét cảm thán ngay lập tức vang lên tại hiện trường, hoàn toàn sôi sục.

 

Tất cả khách khứa đều vây quanh, nhìn chiếc bàn đá bị chẻ đôi vô cùng kinh ngạc, trên khuôn mặt của ai náy đều lộ ra vẻ không thể nào tin được.

 

Văn Hải cũng sững sờ.

 

Anh ta ngây ngốc nhìn bàn đá bị bổ đôi, sau đó lại nhìn kiếm gỗ trong tay, một lúc sau mới cười lớn thành tiếng.

 

“Kiếm tốt! Kiếm tốt! Thật không hỗ là Kiếm Vương, lại đây, lấy hủ trạng nguyên hồng của tôi ra đây, rót rượu cho Kiếm Vương tiền bói!” Văn Hải tâm trạng rất tốt.

 

Mặc dù bây giờ không có mấy người dùng kiếm, nhưng thứ này cũng được coi là một bảo bối, rất có giá trị sưu tầm, luôn tốt hơn so với những chiếc xe sang trọng, kim cương đó.

 

Các vị khách quý đều vô cùng kinh ngạc, ai nấy đều ca tụng Kiếm Vương là kỳ nhân.

 

Thanh kiếm gỗ tuỳ tiện chế ra này cũng đã khủng khiếp đến như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK