Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1055:

 

Vừa dứt lời, suýt nữa thì Lâm Dương không thở nổi.

 

“Hả?? Cái gì??”

 

“Anh Lâm, tôi biết, anh thích chị tôi, nhưng chị tôi là người đã có gia đình rồi, anh rể tôi cũng rất tốt! Tôi không muốn anh chia rẽ bọn họ, tôi không hy vọng anh là người thứ ba!” Dường như Tô Dư gom hết dũng khí, ngẩng đầu mạnh, đôi mắt xinh đẹp như có nước mắt, ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Dương, như thể muốn nhìn thấu mắt của anh.

 

Lâm Dương dở khóc dở cười.

 

“Không phải, cô Cẩm, lời này của cô là có ý gì? Cô nói chị cô là Tô Nhan sao? Cô hiểu lầm rồi…”

 

“Tôi không hiểu lầm! Trừ khi tất cả mọi người của Giang Thành đều hiểu lầm anh!

 

Chủ tịch Lâm, anh rể tôi là người như thế nào trong lòng tôi biết rõ, trong lòng rất nhiều người cũng biết rõ, mọi người đều nói anh ấy là đồ ăn bám bỏ đi, điều này tôi không phản đối, anh ấy lớn như thế nhưng vẫn không hoàn thành được việc nào như cũ, sống dựa vào chị tôi như cũ, nhưng dù anh ấy không thể hiện thế nào đi nữa, có thất bại thế nào đi nữa, thì đó cũng là anh rể của tôi! Là chồng của chị tôi! Anh rể tôi rất yêu chị tôi, điều đó tôi biết! Chủ tịch Lâm, anh có tiền như thế, hơn nữa cũng đẹp trai như thế, người phụ nữ nào mà anh không có được? Tại sao anh phải đi quấy rối chị tôi? Chủ tịch Lâm, coi như tôi xin anh… sau này, đừng đến quấy rối chị tôi nữa, được không?”

 

Tô Dư đỏ cả mắt, nghiêm túc nói.

 

Về phần Lâm Dương, lúc này đã ngây ra như phỗng từ lâu.

 

Trên thực tế, mọi người ở Giang Thành đều hiểu lầm tôi rồi!

 

Lâm Dương rất muốn nói những lời này.

 

Nhưng anh biết điều đó là vô ích!

 

Bởi vì Tô Dư sẽ không tinl Lâm Dương thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cô Tô Dư à, trước hết tôi phải nói rõ với cô một chút, rằng tôi không có ý gì với cô Tô Nhan, hơn nữa, nếu cô khẳng định tôi có ý gì với cô ấy, tôi xin cam đoan với cô, tôi sẽ không quấy rầy cô ấy nữa, OK?”

 

“Được rồi, nhưng sau này anh làm ơn cũng đừng liên lạc với anh rể tôi nữa!” Tô Dư nghiêm túc nói.

 

“Tại sao? Tôi cũng không có hứng thú gì với anh rể của cô! Tính hướng của tôi rất bình thường!” Lâm Dương hoài nghỉ nói.

 

“Ý tôi không phải vậy… Chủ tịch Lâm, tôi biết rõ Tô Nhan là người như thế nào, thật ra, cho dù anh có thích chị ấy, chị ấy cũng sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào với anh đâu, vậy nên tôi nghĩ nếu anh định thông qua anh rể Lâm để xuống tay với Tô Nhan, nếu như anh thật sự nghĩ như vậy thì anh sai lầm rồi!

 

Cho dù anh rể tôi có nghĩ như thế nào, thì tôi nhất định sẽ không để anh thành công đâu!”

 

Tô Dư nghiêm túc nói.

 

Lâm Dương thật sự dở khóc dở cười.

 

Suy nghĩ của cô gái này thật kì lạ.

 

Tuy nhiên, sau khi xem xét cẩn thận, thì việc này cũng có lý.

 

Tại sao điện thoại di động của Lâm Dương lại vô tình rớt trên xe của “chủ tịch Lâm”? Tại sao chủ tịch Lâm lại vô duyên vô cớ đi mời một người vô dụng như Lâm Dương này đi ăn cơm?

 

Dù là ai đi chăng nữa, e rằng đầu tiên cũng sẽ nghĩ tới người vợ xinh như hoa, quốc sắc thiên hương của Lâm Dương không phải sao?

 

Chủ tịch Lâm sẽ không thật sự coi trọng Lâm Dương chứ?

 

“Tô Dư, cô cảnh cáo tôi như vậy, không sợ đắc tội với tôi sao? Nếu tôi thay đổi em và để người khác đảm đương vai nữ chính “Chiến hổ”, em chẳng phải sẽ mất nhiều hơn được sao?” Lâm Dương hỏi.

 

“Cho dù có thay đổi, tôi cũng sẽ nói như vậy.” Tô Dư không chút do dự nói: “Chuyện này liên quan đến gia đình tôi, cho nên tôi phải nói rõ, nếu vì chuyện này mà đắc tội với anh, tôi cũng sẽ không hối hận! Ít nhất thì tôi không thể trơ mắt nhìn anh rể bị cắm sừng! “

 

“Được rồi.”

 

Lâm Dương thực sự bị cô gái ngốc nghếch này chọc cười, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

 

Ít nhất trên thế giới này, vẫn có rất nhiều người quan tâm đến Lâm Dương, chứ không phải là chủ tịch Lâm…

 

Chiếc xe lại tiếp tục di chuyển, dừng trước cửa hàng thuốc của Trịnh Tú Lan. “Anh rể! Anh rểi”

 

Tô Dư cầm điện thoại di động chạy vào cửa tiệm.

 

Làm Trịnh Tú Lan đang kiểm thuốc giật mình.

 

Sau đó mới nhìn thấy Lâm Dương đang đi vào.

 

Lâm Dương vội vàng nháy mắt với Trịnh Tú Lan, trong lòng Trịnh Tú Lan mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

 

“Chị Tú Lan, anh rể của em đâu?” Tô Dư không tìm được Lâm Dương, quay lại hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK