Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1050:

 

“Tướng quân Thiên, có câu hỏi này tôi muốn hỏi ông.” Lâm Dương đột nhiên nói.

 

“Câu hỏi gì?”

 

“Chính là liên quan đến chuyện lần này ông mang hai tập tài liệu đến… Không phải nói chuyện chế tạo là bí mật sao? Tại sao hôm nay tướng quân lại muốn công khai chuyện này?”

 

“Đó là bởi vì đã không giấu nổi nữa rồi.”

 

Trịnh Nam Thiên bất đắc dĩ cười nói: “Từ khi cho đội ngũ dùng thuốc của cậu, sau khi sức chiến đấu tăng mạnh trên phạm vi lớn, các nước đều đang nghiên cứu đội ngũ của chúng ta, rất nhiều người đã để mắt đến cậu, đã không giấu được nữa, thì mượn cơ hội này công bố, nếu như thế cũng có thể thẳng thắn được. Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là cũng có thể bớt rất nhiều rắc rối cho cậu, sau này cũng không có thứ gì không có mắt chọc vào cậu nữa, phải biết rằng, nếu cậu có rắc rối gì, thế thì đội ngũ cũng gặp rắc rối! Cậu đã hiểu chưa?”

 

Lâm Dương gật đầu, dĩ nhiên là hiểu được ý của Trịnh Nam Thiên. Ông ấy giúp Lâm Dương, không chỉ là nể tình cảm qua lại giữa hai người.

 

Điều quan trọng nhất là, còn đảm bảo sức chiến đấu của đội ngũ! Đây là chức trách của anh! Cũng là trách nhiệm thiêng liêng của anh! Buổi họp báo vừa kết thúc, Lâm Dương liền quay lại Dương Hoa.

 

Mà kết quả của vụ kiện, cũng khiến rất nhiều người chú ý đến việc này cảm thấy ngạc nhiên.

 

Dĩ nhiên, khiến người ta ngạc nhiên nhất vẫn là đoạn video đã được công bố kia của Phạm Lạc.

 

Chỉ là video vừa được tung ra, Phạm Lạc đã nhận được thư từ đoàn luật sư của Dương Hoa…

 

“Mẹ nó, Dương Hoa chó chết này lại dám gửi thư luật sư cho mình! Thật sự cho rằng ông đây sợ chắc!”

 

Trong căn hộ, Phạm Lạc ném mạnh thư luật sư trong tay lên bàn, hùng hổ mắng chửi.

 

“Anh Lạc, chúng ta đừng nói cái này nữa, chỉ là thư luật sư mà thôi, cũng không có gì †o tát. Chúng ta vẫn nên nghĩ cách rời khỏi Giang Thành đi, chỗ này là địa bàn của chủ tịch Lâm, chúng ta chọc anh ta như thế, chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu anh ta tìm đến tận cửa, thế thì phiền phức rồi!” Văn Lệ phía sau bước lên trước nói.

 

“Nói cũng đúng, đợi chúng ta rời khỏi Giang Thành rồi, lại từ từ đấu với tên họ Lâm đó!” Phạm Lạc thầm nói, muốn cầm lấy va li rời đi.

 

Nhưng đúng lúc này, chuông cửa căn hộ lại reo lên.

 

Hai người giật mình.

 

“Ai đấy?” Phạm Lạc kêu to một tiếng.

 

“Tôi, Uông Sử Nham!” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp già nua. “Đạo diễn Minh?”

 

Phạm Lạc vui mừng, lập tức mở cửa ra.

 

Lại thấy vẻ mặt Uông Sử Nham nghiêm túc đứng ở cửa.

 

“Đạo diễn Minh, sao ông lại đến thế? Nào nào nào, mau vào trong ngồi!” Phạm Lạc vội vàng tiếp đón.

 

“Mấy người định đi đâu?”

 

Uông Sử Nham ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn qua hành lý của hai người, trầm giọng hỏi.

 

“Đây không phải là chuyện đã kết thúc rồi sao? Chúng tôi còn có việc, phải quay về ngay lập tức.” Phạm Lạc nặn một nụ cười nói.

 

“Quay về? Chỉ sợ… mấy người không quay về được nữa.” Uông Sử Nham không cảm xúc nói.

 

“Không quay về được? Đạo diễn Minh, lời này của ông là có ý gì?” Phạm Lạc ngây người hỏi.

 

“Vừa nãy một người bạn trong nội bộ đã gọi điện cho tôi, phía trên chính thức phát lệnh bắt giữ đối với mấy người, bây giờ người †a đang trên đường, chắc sẽ đến đây ngay lập tức. Bạn tôi bảo tôi đến báo cho hai người biết, bảo hai người đừng có chạy, nếu chạy đi, thì là chạy tội! Tội còn lớn hơn!” Mặt Uông Sử Nham không cảm xúc nói.

 

Vừa dứt lời, trong chốc lát hai người như bị sét đánh!

 

“Đạo diễn Minh, ông… ông nói cái gì? Bắt giữ chúng tôi? Không phải… Chúng tôi phạm tội gì chứ? Dựa vào cái gì mà bắt giữ chúng tôi? Tôi… Tôi oan quái!“ Phạm Lạc vội vàng nói.

 

Văn Lệ đã hoang mang lo sợ từ lâu, cả khuôn mặt trắng bệch.

 

“Phạm tội gì? Tôi nói Phạm Lạc ơi là Phạm Lạc! Cậu cũng ngốc quá đi? Kiện thua rồi thì thua đi, sau cậu còn đưa USB cho bên truyền thông, để bọn họ công bố ra? Cậu có biết cảnh trong video là gì không?”

 

“Biết… biết chứ, không phải là cảnh Dương Hoa chở hàng sao… Sao… Sao thế?”

 

“Chẳng lẽ lúc trên tòa án cậu không nghe rõ sao? Không biết những loại thuốc này được đưa đến đâu?”

 

“Là đưa đến trong quân đội… đạo diễn Minh, ông đừng nói với tôi, cái này không thể công khai nhé… Cái… cái này đâu có phải là bí mật gì? Tôi chỉ là muốn hướng dư luận, cứu vớt lại chút mặt mũi của mình, cũng để Dương Hoa chịu chút khổ mà thôi…” Phạm Lạc có phần hoảng sợ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK