Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 445:

 

Lời nói này rơi xuống, có thể nói là có đầy đủ sức nặng.

 

Tư cách của đại hội?

 

Chẳng trách, Tần Bách Tùng lại đối xử khách khí với Tư Mã Trường Tâm như vậy.

 

Chẳng trách, tài xế của Tư Mã Trường Tâm cũng dám khoa tay múa chân với Tần Bách Tùng!

 

Đúng là không phải ai cũng có thể tham gia đại hội, chẳng hạn như Tần Bách Tùng, ông ta cũng đã từng nghe nói đến đại hội, ông ta cũng muốn tham gia, nhưng trước đây ông ta chỉ là một người cô đơn, thậm chí đến cả cổng của đại hội cũng không chạm vào được. Huống chỉ là tham gia đại hội, hiện tại đi theo Lâm Dương, nhưng Lâm Dương cũng không có tư cách tham gia đại hội.

 

Cơ hội lúc này đang đặt ngay trước mặt, Tần Bách Tùng sao có thể không muốn nắm bắt, cho nên Tần Bách Tùng mới vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Dương, nói anh nhanh chóng đến phòng họp để tiếp đãi các vị khách quý.

 

Nhưng mà… rõ ràng là ông ta vẫn chưa nghe nói về những chuyện đã xảy ra ở cổng trước đó.

 

Nhưng nhìn thấy Lâm Dương quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người lái xe, mặt không biểu cảm nói: “Mang thành ý đến sao? Người của ông tuỳ tiện đánh bệnh nhân trong học viện Huyền Y Phái của tôi. Gây náo loạn ở chỗ của tôi, chính là có thành ý sao? Tư Mã Trường Tâm, cái gọi là thành ý của ông, chính là có ý nghĩa như vậy sao?”

 

Lời này rơi xuống, bầu không khí trong phòng họp lập tức đóng băng không ít.

 

Tư Mã Trường Tâm đang uống trà không khỏi cứng đờ hai tay, ngắng đầu lên, cau mày nhìn Lâm Dương.

 

“Lâm thần y, câu này của anh… là có ý gì2”

 

“Ý nghĩa rất đơn giản, tôi sẽ không chữa bệnh cho ông!”

 

Lâm Dương lạnh lùng nói.

 

“Anh nói cái gì?”

 

Người tài xế lập tức khó chịu, định chửi thẳng vào mặt Lâm Dương.

 

Nhưng Tư Mã Trường Tâm đã ngăn lại, thay vào đó, ông ta đặt chén trà trong tay xuống, nheo mắt nhìn Lâm Dương, mỉm cười nói: “Lâm thần y, anh … chắc chắn chứ?”

 

Giọng điệu của Tư Mã Trường Tâm đã quá rõ ràng rôi.

 

Mặc dù đây là một câu hỏi thăm dò, nhưng đã có máy phần ý nghĩa cảnh cáo.

 

Nhưng mà… làm sao Lâm Dương có thể quan tâm đến ông ta?

 

“Đương nhiên là tôi chắc chắn rồi?” Lâm Dương gần như nói mà không chút do dự, không để ý tới lời cảnh cáo của Tư Mã Trường Tâm.

 

“Thú vị, rất thú vị!”

 

Tư Mã Trường Tâm vỗ tay, cười haha nói: “Lâm thần y, cơ hội tham gia hội nghị, tôi đã đặt ở trước mặt anh, nhưng anh không muốn. Vậy thì thật sự đáng tiếc. Anh cần phải biết có biết bao nhiêu người muốn bước vào sân đại hội mà không thể, cho dù là vào xem một chút, mở rộng tầm mắt đó cũng là một tham vọng quá đáng, nhưng anh…lại từ bỏ cơ hội này, điều đó thực sự khiến người ta thất vọng! Có vẻ như anh không phải là một người thông minh.”

 

“Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Người suy nghĩ lại đi. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một!” Tần Bách Tùng cũng không nhịn được nữa, liền vội vàng xông vào khuyên can.

 

Nhưng sự thuyết phục của ông ta chẳng những không có tác dụng gì ngược lại còn đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dương.

 

Tần Bách Tùng cổ co rụt lại, ngay lập tức không dám nói cái gì nữa.

 

“Tôi đã có cách đi vào đại hội rôi, ông không cân dùng cái này để dụ dỗ tôi!” Lâm Dương lạnh lùng nói.

 

“Dụ dỗ sao? Đó là một thuật ngữ tốt để dùng? Vậy thì Lâm thần y, tôi đến cả dụ dỗ cũng dùng rồi, vậy thì anh nghĩ xem, tôi có nên dùng biện pháp cưỡng ép không?” Tư Mã Trường Tâm hỏi lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng âm u.

 

Lời này có ý gì đã rất rõ ràng rồi.

 

Tư Mã Trường Tâm hoàn toàn có thể đại diện cho gia tộc Tư Mã.

 

Nếu như Lâm thần y từ chối yêu cầu của ông ta, e rằng cũng có thẻ sẽ đắc tội đến toàn bộ gia tộc Tư Mã, trong cả đất nước, tin rằng sẽ không có máy người sẵn sàng khiêu khích một nhân vật khổng lồ như vậy.

 

Tư Mã Trường Tâm cũng cảm thấy được, nhưng phàm là người thông minh, có lẽ đều sẽ cho ông ta mấy phần thẻ diện.

 

Chỉ là đáng tiếc, ông ta hôm nay đã được định sẵn là phải thất vọng rồi.

 

Nhưng thấy Lâm Dương nhìn thẳng vào đôi mắt của Tư Mã Trường Tâm, mặt không biểu cảm hỏi: “Các ông dụ dỗ cũng không thành, cưỡng ép sao? Các ông dựa vào cái gì?”

 

“Dựa vào bốn chữ lớn Tư Mã Thế Gia của tôi đủ chưa?”

 

Tư Mã Trường Tâm lãnh đạm hỏi.

 

“E răng không đủ!” Lâm Dương gân như không chút do dự nói.

 

“Anh nói cái gì vậy? Đồ chó, anh nói lại một lần nữa đi!”

 

Tài xế giận tím mặt, chỉ thẳng vào Lâm Dương mà chửi bới.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK