Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm!

Lực lượng kỹ xảo đánh người đàn ông lùi về sau, không thể đứng vững người…

“Hả?”

Mọi người rộ lên.

Vô số đôi mắt cùng nhìn chằm chằm người nọ.

“Lâm Dương?” Đám Hứa Kiệt la lên.

“Tên nhóc, cháu làm gì thế? Nhanh lùi lại!” Hứa Minh Tùng vội vàng nói.

Ông ta không muốn khiến Lâm Dương cuốn vào chuyện này, nhân vật như vậy Lâm Dương không thể đối phó được, đối phương búng tay một cái, đủ khiến Lâm Dương tan thành mây khói.

“Tên súc sinh này! Mày tạo phản à, dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lôi! Mày chán sống rồi sao?”

Uông Hiểu Mạn nóng nảy, bước lên vài bước, vừa tức giận vừa oán hận nói: “Lâm Dương! Anh điên rồi đúng không? Ngay cả nhà họ Lôi mà cũng dám đắc tội? Anh muốn hại chết nhà họ Lý chúng tôi à?”

“Anh ta muốn đả thương ông ngoại tôi, sao tôi có thể thờ ơ?” Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.

“Anh… Tên ngu ngốc này! Anh nghĩ rằng mình là cái thá gì? Anh là một tên phế vật vô dụng! Anh có thể đấu với nhà họ Lôi sao?

Anh là cái thá gì? Anh biết nhà họ Lôi giậm chân một cái, cả tỉnh Quảng Liễu cũng phải rung động ba lần! Anh là một tên phế vật ngay cả con chuột cũng không bằng, mà dám ở đây giả ngây giả dại? Mau cút đi!”

Uông Hiểu Mạn chửi bậy.

=: zm Cô ta không phải đang giúp Lâm Dương.

Cô ta chỉ không muốn Lâm Dương liên lụy tới cô ta.

Dù sao cô ta cũng là người nhà họ Lý.

Nhưng mà… Lâm Dương mặc kệ.

“Đúng là đồ vô dụng.

Uông Hiểu Mạn chửi bậy lần nữa, sau đó xoay người nở nụ cười nói: “Chú Quang, có khả năng chú không biết, anh ta… Chính là vờ ngớ ngẩn, không có quan hệ gì với cháu…”

Ông Quang nghe thấy thế, nhíu mày: “Cô có ý gì?”

“Ba, vị này là Uông Hiểu Mạn, bạn gái của con.

“À “Cô ấy là con gái nhà họ Lý, cho nên…”

Lôi Bằng Sơn nói tới đây liền dừng lại.

Sao ông Quang có thể không hiểu, nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu là bạn của Bằng Sơn, đương nhiên không sao rồi, cô nhóc, cô hiểu chuyện lắm, tôi sẽ không trách côi “Cảm ơn chú Quang.” Lúc này Uông Hiểu Mạn rất biết ơn.

“Còn người này… Phế đi!” Vẻ mặt ông Quang không đổi nói.

“Dạ, ông Quang!”

Người nọ lạnh lùng quát, lúc này nhảy lên trước tấn công Lâm Dương.

Người này sử dụng hết toàn lực.

Bởi vì Lâm Dương vừa ra tay khiến anh ta ý thức được người này không đơn giản…

Anh ta đâu dám xem thường?

Nhưng mà… Một quyền đánh qua, lúc sắp trúng đầu Lâm Dương, đột nhiên bị một bàn tay cản lại.

“Cái gì?”

Bỗng nhiên toàn thân người nọ căng lên.

Anh ta cảm nhận được rõ lực lượng của một quyền này kinh khủng cỡ nào!

Cho dù là tấm thép, đều bị anh ta đập biến dạng dễ dàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK