Chương 1489:
“Thật sao? Ha ha ha, phát tài rồi, phát tài rồi!”
Hà Mã Vinh kϊƈɦ động đến mức muốn nhảy từ sofa xuống, cả người nhảy nhót khắp văn phòng! Cơn sung sướиɠ dường như sắp làm anh ta ngất đi.
“Đúng là phước đức tổ tiên! Phước đức tổ tiên! Ha ha ha……”
Hà Mã Vinh reo lên.
Anh ta vui mừng như vậy cũng không có gì lạ.
Số tiền lớn như thế, đủ để 1 người sống sung sướиɠ cả 10 mấy kiếp.
Gặp phải chuyện này ai cũng sẽ mất bình tỉnh như vậy.
Theo những gì Mã Hải điều tra được, tên Hà Mã Vinh này chỉ là kẻ thích ăn biếng làm, lần này xem như tổ tiên phù hộ, đề lại cho hắn cả 1 núi vàng.
Ngọn đồi này không lớn, bởi vì vị trí hẻo lánh nên việc xây dựng công trình kiến trúc là không thê, ban đầu Hà Mã Vinh muốn cho người khác thuê ngọn đồi để trồng trọt, tuy nhiên lại phát hiện ở đấy trồng cây gì cũng không sống được, xem ra dùng đề trồng trọt cũng không khả thi.
Nếu dùng đề khai phá cũng sẽ không có kẻ ngốc nào dám thuê ngọn đồi cằn cỗi này.
Vì vậy lúc ấy Hà Mã Vinh đã không ngừng chửi rủa tổ tiên,trách họ tại sao lại đề lại cho anh ta thứ vô dụng như thế.
Nhưng Hà Mã Vinh không tài nào ngờ được, ngọn đồi hoang ấy lại chính là 1 núi vàng! “Chúc mừng anh Hà!”
Lâm Dương lên tiếng.
“Ha ha ha, tôi cũng phải chúc mừng anh đấy!”
Hà Mã Vinh ngồi xuống sofa, hai chân gác lên bàn trà, anh ta châm 1 điểu thuốc rồi hút lấy 1 hơi.
“Chủ tịch Lâm, Tiền này…bao giờ thì lấy được?”
Hà Mã Vinh vừa cười vừa hỏi.
“Trong vòng 10 ngày!”
“Tốt! Tốt! Ha ha, chủ tịch Lâm, lần này phải cảm ơn anh nhiều lắm!”
Hà Mã Vinh cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Lúc này, anh ta liếc thấy trêи bàn trà có đặt 1 miếng trầm hương liền dùng chân đá thẳng vào.
Toang! Miếng trầm hương bay xuống đất, bể tan tành.
Lâm Dương hơi chau mày lại.
“Yo, thật ngại quá, chủ tịch Lâm, không thu kịp chân thôi, đừng vội, tôi sẽ đền! Tôi sẽ đền! Ha ha.”
Hà Mã Vinh cười lớn.
“Được!”
Lâm Dương gật đầu.
Hà Mã Vinh lại đứng phắt dậy, đi đến bên bức tường, anh ta nhìn bức tranh trên tường rồi đưa tay lên xé nát.
“Bức tranh này vẽ cái quái gì vậy? Ông đây vừa nhìn đã thấy phiền!”
“Hà?”
Lâm Dương hơi nheo mắt lại.
“Chủ tịch Lâm, đừng tức giận! Tôi sẽ đền! Cứ tính hết cho tôi!“ Hà Mã Vinh lại tiếp tục cười ha ha.
“Có vẻ như anh Hà đây là người rất hào phóng.”
Lâm Dương đáp.
“Đương nhiên!”
Hà Mã Vinh càng đắc ÿ hơn nữa.
Thấy Lâm Dương dường như không hề tức giận, Hà Mã Vinh càng quá đáng hơn nữa.