Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 588:

 

Nếu như không được tận mắt chứng kiến, e rằng sẽ không có ai tin.

 

Tuy nhiên, không ai dám bỏ ngoài tai lời nói của nam thanh niên này!

 

Bởi vì đây chính là Lâm thần y!

 

Đây chính là truyền thuyết của y học cổ truyền Trung Quốc! Đã tạo ra vô số kỳ tích, kiểm soát sự tồn tại đáng sợ là tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái.

 

Mọi người vừa bàng hoàng vừa kinh ngạc.

 

“Lâm thần y, giữa chúng ta có phải là có hiểu lầm gì không? Tiểu nữ đã đắc tội anh ở chỗ nào sao? Nếu là như vậy, Lương Dự nguyện ý thay mặt con gái xin lỗi anh. Hy vọng anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho con bé. ” Lương Dự vội vàng tiến lên cúi đầu xin lỗi Lâm Dương.

 

Không thể không nói, năng lực của Lương Dự quả thực mạnh hơn Lương Phong Nghiêm, đối với thủ đoạn và thực lực này, đương nhiên không cần phải nói thêm.

 

Nhưng cho dù ông ta đã cúi đầu, Lâm Dương lại để ngoài tai, vẫn nhắm đôi mắt lại, không nói lời nào.

 

Đồng hồ đếm ngược trên điện thoại vẫn đang nhảy.

 

Lương Dự sững sờ.

 

Người nhà họ Lương cũng đều có dáng vẻ khó tin.

 

Lương Dự hơi nhíu mày nhìn sang Lương Khánh Tùng.

 

Lương Khánh Tùng cân nhắc một chút, nói với Lương Dự: “Nể mặt Lâm thần y của chúng ta đi, đi gọi Nam Phương đến, trước tiên hãy làm rõ chuyện này.”

 

“Bố, có lẽ nào là chuyện của Thu Yến và hai người Giang Thành đó? Rốt cuộc, Lâm thần y này là người Giang Thành.” Lương Dự cần thận hỏi.

 

“Nếu thật sự là như vậy thì càng dễ làm rồi. Lâm thần y này có thể vì hai người Giang Thành đó mà đến nhà họ Lương của chúng ta đòi lại công bằng. Điều này càng chứng tỏ Lâm thần y đứng sau hai người đó. Không phải nói Lâm Dương là con trai nuôi của Thu Yến sao? Bằng cách này, chúng ta không phải có thể thuận thế nắm được đường dây của Lâm thần y sao? Bảo Nam Phương xin lỗi thì có sao? Bây giờ đã có rất nhiều thế lực muốn lôi kéo Lâm Thần Y, theo như bồ biết thì gia tộc Tư Mã đã hành động rồi, nếu như chúng ta có thể nhanh hơn người khác.

 

một bước, nắm được sức mạnh của Lâm thần y, vậy thì chúng ta sẽ có một lợi thế rất lớn tại đại hội. ” Lương Khánh Tùng thấp giọng nói.

 

Lương Dự nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Vẫn là bố có cao kiên.”

 

“Thời gian không còn nhiều nữa, đi đêm Nam Phương tới đi, cúi đầu với Lâm thần y, chúng ta không mắt mặt!”

 

“Vâng!”

 

Lương Dự gật đầu, lập tức bảo A Hào đi xuống.

 

Người nhà họ Lương thì thầm nói riêng, một số ghét bỏ Lâm Dương, một số thì lộ ra ánh mắt ghen tị, hiện trường có vẻ hơi ồn ào.

 

*Thủ lĩnh, nếu như người này thật sự muốn gây chuyện với nhà họ Lương, chúng ta thật sự giúp anh ta sao?” Lúc.

 

này, một vị binh vương bước đến bên cạnh đội trưởng, khẽ liếc nhìn Lâm Dương, hạ giọng cần thận nói.

 

“Giúp, đương nhiên phải giúp. Chủ tịch của công ty đích thân ra lệnh cho chúng ta bằng mọi giá phải đáp ứng yêu cầu của Lâm tiên sinh này. Lời của chủ tịch các cậu còn dám không nghe sao?” Đội trưởng âm thầm hừ nói.

 

“Nhưng mà … nói thật, mặc dù các anh em ở đây đều là binh vương từ khắp nơi đến, sức mạnh phi thường, nhưng chỉ dựa vào chúng ta… muốn lật đổ toàn bộ nhà họ Lương sao? E rằng chỉ là tên ngốc nói mớ. Theo như tôi biết, nhà họ Lương có lai lịch vững chắc, không phải chỉ giống như đám tôm cá hôi hám mà chúng ta gặp phải trước đây… “

 

“Tên nhóc cậu sao lại than thở nhiều như vậy? Cứ làm tốt việc của chúng ta là được rồi, nếu như cậu sợ thì nhanh chóng cút đi.”

 

“Thủ lĩnh, tôi không sợ, chỉ là … chỉ là có chút lo lắng…”

 

“Lo lắng? Hừ, tôi biết sự kiêng ky của cậu, nhưng mà tôi phải nói cho cậu biết tên nhóc, chúng ta không nói nhất định phải lật đổ nhà họ Lương, phải không?”

 

“Thủ lĩnh, ý của anh là…”

 

“Trước tiên hãy nói chuyện với anh Lâm, nếu như thật sự không đánh lại nhà họ Lương thì chúng ta rút lui! Tôi nghĩ vị Lâm tiên sinh này chắc chắn cũng không muốn giao chiến ở đây đúng không?” Đội trưởng Binh Vương cười nhạt nói.

 

Binh vương kia vừa nghe vậy, chợt hiểu ra: “Đúng vậy …

 

dù sao thì chúng ta cũng phải rút, bây giờ chẳng qua chỉ là đang giả vờ cứng rắn.”

 

“Còn không phải sao? Nếu như không có chúng ta, cậu cho rằng vị Lâm Tiên Sinh này dám bình tĩnh mà ngồi như vậy sao?” Đội trưởng Binh Vương cười nhẹ nói.

 

Lúc này, bên ngoài đại sảnh có tiếng ồn ào vang lên.

 

Mọi người ngừng bàn tán, lần lượt nhìn ra ngoài hành lang.

 

Lại nhìn thấy A Hào lôi một người phụ nữ trang điểm đậm chạy vào đây.

 

Người phụ nữ có vẻ như rất không muốn tới, nhưng sức lực của cô ta không mạnh bằng A Hạo, bị kéo tới.

 

*A Hào, đồ chết tiệt thả tôi ra, bà đây còn phải tham gia bữa tiệc, nhanh thả tay ra, đồ chó điên nhà anh!” Lương Nam Phương tức giận hét lên, vừa cào vừa cấu vừa đá vào người A Hào.

 

Nhưng A Hào, người luôn nghe lời Lương Nam Phương lại không thèm đếm xỉa đến cô ta, liều mạng kéo cô ta đến đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK