Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đái Lạc Lê so với hắn trở về muộn hơn một chút, nhưng hắn lại không có về chỗ nằm của bản thân, ngược lại là đi đến Hoắc Vũ Hạo bên này.

- Cảm ơn.

Nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, Đái Lạc Lê có chút chật vật nói ra hai chữ này.

Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn hắn:

- Cảm ơn cái gì? Cảm ơn ta đánh ngươi?

Đái Lạc Lê xấu hổ thấp giọng nói:

- Ngươi biết ta nói không phải chuyện này.

Hoắc Vũ Hạo ha ha cười nói:

- Mau đi trở về minh tưởng đi. Tranh thủ sớm ngày đánh bại ta, ngươi cũng không cần thụ tội nữa.

- Ừm.

Lạ thường là, lần này Đái Lạc Lê cũng không phản bác, không biết là quên hay là như thế nào, trở lại chỗ nằm của bản thân, khoanh chân ngồi xuống.

Hoắc Vũ Hạo trượt vào ổ chăn, ung dung nằm đó tiến vào trạng thái minh tưởng.

Hắn cũng không sợ Hứa Vân đi báo cáo hắn, báo cáo hắn, cũng liền tương đương với báo cáo Đái Lạc Lê. Huống chi, hắn căn bản cũng không có lộ ra tu vi hồn sư. Coi như Hứa Vân có là doanh đoàn trưởng, cũng phải giảng đạo lý chứ?

Đái Lạc Lê ngơ ngác ngồi trên giường hồi lâu không cách nào bình tĩnh lại. Nhớ lại hết thảy phát sinh trước đó, hắn đột nhiên phát hiện, kết quả như vừa rồi tựa hồ là tốt nhất.

Mình bị Đường Đông đánh, mất mặt trước mặt Vân nhi. Nhưng Vân nhi có tu vi Hồn Tông, cũng bại bởi Đường Đông. Nghĩa là, cũng không phải là bản thân quá yếu.

Hắn lần thứ nhất cảm thấy Đường Đông tựa hồ cũng không phải chán ghét như thế. Nhất là một đòn Tinh Bạo đó, rõ ràng là Đường Đông khống chế mới không có rơi vào người hắn. Nếu không, cho dù hắn ở vào trạng thái Bạch Hổ Kim Cương Biến, chỉ bằng tu vi Hồn Tông của Hứa Vân, hắn cũng sẽ phải bị thương.

Vân nhi, ta có phải cách ngươi càng ngày càng xa hay không a!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, huấn luyện ngày thứ hai lại tiếp tục. Hứa Vân quả nhiên cũng không báo cáo Hoắc Vũ Hạo. Hết thảy như cũ. Một ngày huấn luyện lại kết thúc, các tân binh vẫn như cũ mệt như chó chết. Cường độ huấn luyện tân binh trong ba tháng lại còn đang không ngừng tăng cường.

- Đi thôi.

Nhìn xem sắc trời bên ngoài đã tối lại, Đái Lạc Lê chủ động tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo nói ra.

- Ồ? Hôm nay là thế nào? Vội vã như vậy?

Đái Lạc Lê hơi đỏ mặt, thấp giọng nói:

- Ngươi có đi hay không?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Có người muốn bị đánh đương nhiên là chuyện tốt. Đi thôi.

Dứt lời, hắn đứng lên, cùng đi theo Đái Lạc Lê ra ngoài.

Ra khỏi doanh trại, Đái Lạc Lê hướng bốn phía nhìn một chút, cũng không thấy cái gì, trong lòng lập tức có chút thất lạc.

- Ngươi và doanh trưởng trước kia đã nhận biết a?

Hoắc Vũ Hạo ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn, thấp giọng hỏi.

- Ừm.

Đái Lạc Lê cười khổ nói:

- Hai nhà chúng ta vốn là thông gia. Chỉ là, nàng là con vợ cả, ta là con thứ. Địa vị có chỗ chênh lệch. Ta từ nhỏ đã thích nàng. Nhưng mà, thiên phú của ta không tốt, vô luận cố gắng như thế nào, tu vi thủy chung đuổi không kịp nàng.

Hoắc Vũ Hạo bật cười nói:

- Ngươi ngược lại là thẳng thắn.

Đái Lạc Lê xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, lên tiếng:

- Liền biết ngươi sẽ giễu cợt ta. Ta biết, ta cùng với nàng thật ra là không thể nào. Bất luận là năng lực, hay là địa vị. . .

- Ngươi chỉ có chút tiền đồ này?

Hoắc Vũ Hạo khinh thường nói.

Đái Lạc Lê lập tức nắm chặt song quyền:

- Xuất thân không tốt, còn có biện pháp nào?

Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:

- Nếu như ngươi cũng chỉ có loại tâm tính này, vậy thì cả đời này ngươi đúng là không có hy vọng. Trở về đi, loại phế vật như ngươi, ta đều chẳng muốn đánh.

Dứt lời, hắn vậy mà xoay người rời đi, trở về phía doanh trại.

- Ngươi!

Đái Lạc Lê bước nhanh về phía trước, ngăn lại Hoắc Vũ Hạo, gầm nhẹ:

- Ta không phải phế vật!

Hoắc Vũ Hạo khinh miệt lên tiếng:

- Cam chịu như ngươi còn không phải phế vật? Anh hùng không hỏi xuất xứ, con thứ thì thế nào? Ta liền hỏi ngươi một vấn đề. Nếu có một ngày ngươi trở thành Phong Hào Đấu La, thậm chí là Siêu Cấp Đấu La. Ai còn sẽ quan tâm ngươi là con thứ sao? Ngươi bây giờ hết thảy không như ý, chỉ có thể đổ cho một vấn đề, đó là ngươi không đủ cố gắng.

Đái Lạc Lê ngẩn ngơ. Đúng a! Nếu như mình là Phong Hào Đấu La, thậm chí là Siêu Cấp Đấu La, ai còn sẽ xem thường bản thân? Ai còn sẽ quan tâm bản thân là con thứ. Nhưng mà, bản thân thật sự có thể trở thành Phong Hào Đấu La sao?

Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói:

- Nghĩ thông suốt sao?

Ánh sáng trong mắt Đái Lạc Lê bỗng nhiên trở nên bắt đầu cường thế:

- Ta nhất định sẽ cố gắng đánh bại ngươi trước!

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Tốt, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta. Ta liền thu hồi câu ngươi là phế vật. Nếu không, ngươi chính là một phế vật. Đi thôi.

Dứt lời, hắn lúc này mới quay người đi về hướng giáo trường. Dạy bảo đệ đệ thật không phải chuyện dễ dàng a! Bất quá, không biết nguyên nhân vì sao, Hoắc Vũ Hạo lại có chút cảm giác thích thú. Từ khi Đông Nhi và Thu Nhi lần lượt xảy ra chuyện, sau khi tham quân, tâm tình của hắn ngược lại tốt hơn nhiều.

Rất nhanh, hai người lần nữa đi đến giáo trường. Khiến Đái Lạc Lê vui mừng chính là, Hứa Vân vậy mà chờ ở bên trong, đôi mắt đẹp ngậm uy, khuôn mặt phát lạnh.

- Vân nhi.

Thấy được nàng, Đái Lạc Lê lập tức cao hứng kêu một tiếng, nhanh chóng chạy tới.

Hứa Vân trừng mắt liếc hắn một cái, lên tiếng:

- Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không cho phép ngươi gọi ta là Vân nhi, chỉ có ca ca ta, tỷ tỷ mới có thể gọi ta như vậy.

Đái Lạc Lê trì trệ, bất đắc dĩ nói:

- Tốt a, Hứa Vân.

Hứa Vân bỗng nhớ lại dáng vẻ hôm qua hắn nghĩa vô phản cố ngăn trước người mình, ánh mắt không khỏi nhu hòa mấy phần, lên tiếng:

- Các ngươi hằng ngày đều tới nơi này tu luyện? Hắn không nói dóc sao? Một gia hỏa không phải hồn sư, làm sao lại lợi hại như thế?

Đái Lạc Lê cười khổ nói:

- Ta nếu biết được, cũng sẽ không bị hắn đánh.

Hứa Vân tức giận:

- Thật không có tiền đồ. Để cho ta tới. Hôm qua là ta chủ quan, hôm nay nhìn ta trừng trị hắn.

Dứt lời, nàng liền từ trước mặt Đái Lạc Lê đi ra ngoài, hướng Hoắc Vũ Hạo nghênh đón.

Đái Lạc Lê sờ lên cái mũi, đột nhiên nghĩ đến, lý do tương tự, bản thân tựa hồ sau lần đầu bị Hoắc Vũ Hạo đánh cũng đã nói. Nhưng mà, về sau liền bị đánh suốt một tháng.

Dứt lời, Hứa Vân đã đi về hướng Hoắc Vũ Hạo, nàng trên miệng mặc dù nói giống như rất là chẳng thèm ngó tới, nhưng mà, từ trong ánh mắt liền có thể nhìn ra, nàng rất xem trọng trận chiến trước mắt. Hôm qua bại bởi Hoắc Vũ Hạo, còn suýt nữa bị thương nặng, bị nàng coi là vô cùng nhục nhã. Nếu không, nàng hôm nay cũng sẽ không tìm tới.

Ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, trên mặt Hoắc Vũ Hạo toát ra một tia thần quang băng lãnh, hai tay khoanh trước người, châm biếm lên tiếng:

- Hi vọng ngươi hôm nay không lại dùng tấm khiên thịt người đến bảo vệ mình mới tốt.

- Ngươi!

Hứa Vân giận dữ, vừa muốn nói cái gì, Hoắc Vũ Hạo cách nàng không xa lại đột nhiên di chuyển. Chân trái đột nhiên đạp mạnh trên mặt đất, cả người đã như là mũi tên vọt về hướng Hứa Vân, tốc độ cực nhanh.

Hứa Vân trong lòng run lên, hôm qua nàng cũng bởi vì xuất kỳ bất ý mà bị tổn thất nặng, bụng nàng hôm nay còn có chút đau đây. Mắt thấy Hoắc Vũ Hạo đột nhiên phát động, nàng lập tức nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời phóng ra vũ hồn Tinh Quang của bản thân.

Từng đạo ánh sao nhanh chóng từ Tinh Quan bắn ra nhanh như chớp, phủ tới Hoắc Vũ Hạo. Nhưng mà, khiến nàng tràn ngập cảm giác thất bại chính là, Hoắc Vũ Hạo đối với ánh sao của nàng giống như có miễn dịch tự nhiên, tùy ý nàng công kích dày đặc đến cỡ nào, cũng có thể tránh ra giống như quỷ mị. Phảng phất như nàng còn không có phóng ra ánh sao, hắn đã dự đoán được vị trí cụ thể của chúng. Khoảng cách giữa hai người đang rút ngắn với tốc độ kinh người.

Hồn sư am hiểu viễn trình công kích sợ nhất cái gì? Sợ nhất tự nhiên là bị đối thủ áp sát.

Hơn nữa, Hứa Vân hôm nay lần nữa khiêu chiến Hoắc Vũ Hạo, cũng trải qua một ngày nghĩ sâu tính kỹ. Đối với thực lực của Đái Lạc Lê, nàng cũng rất rõ ràng, Đái Lạc Lê bị Hoắc Vũ Hạo đánh thảm đến thế, tuyệt không chỉ ngẫu nhiên. Mặc dù là nàng ngoài ý muốn phát hiện, nhưng hiển nhiên, Đái Lạc Lê bị Hoắc Vũ Hạo đánh đã không phải là lần một lần hai. Vũ hồn Bạch Hổ của Đái Lạc Lê mặc dù cũng không thuần túy, thuộc về vũ hồn biến dị, nhưng thực lực vẫn như cũ không yếu, thuộc về chiến hồn sư hệ cường công cận chiến, mặc dù nàng có tu vi Hồn Tông, Đái Lạc Lê chỉ là Hồn Tôn, nhưng dưới tình huống song phương đều phóng ra vũ hồn, luận năng lực thân thể, nàng tự nhận vẫn là không bằng Đái Lạc Lê.

Bởi vậy, Đái Lạc Lê bị Hoắc Vũ Hạo áp sát gánh không được, nàng liền nhất định cũng gánh không được. Cho nên, vừa lên đến, Hứa Vân liền hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cũng không thể để Hoắc Vũ Hạo áp sát, nếu không, bản thân thua không nghi ngờ.

Dưới loại tình huống này, nàng lập tức có chỗ quyết đoán, hồn hoàn thứ ba tỏa sáng hào quang, hôm qua đã từng thi triển qua Tinh Bạo lần nữa phóng ra.

Hôm qua bị Hoắc Vũ Hạo dùng thủ pháp Khống Hạc Cầm Long khống chế Tinh Bạo, ký ức nàng vẫn còn mới mẻ, lần này, lại không có ném thẳng đến Hoắc Vũ Hạo, mà ném vào trên mặt đất phía trước cách đó không xa. Cùng lúc đó, thân thể nàng kim quang đại phóng, ba vòng hồn hoàn đầu tiên phảng phất luân phiên lóe lên một cái, làm người ta rất khó phân biệt ra được đến tột cùng nàng thi triển hồn kỹ nào.

Chòm sao rơi trên mặt đất, lập tức bạo tạc mãnh liệt, tiếng nổ kịch liệt cùng với lực chấn động cường đại lập tức bao trùm con đường Hoắc Vũ Hạo đang tiến lên.

Sự tình Hứa Vân muốn làm rất đơn giản, vô luận như thế nào cũng muốn trước tiên kéo ra khoảng cách cùng Hoắc Vũ Hạo, sau đó lại chậm rãi đối phó hắn.

Hoắc Vũ Hạo có thực lực cỡ nào, thời điểm Hứa Vân phóng ra Tinh Bạo, hắn đã đoán được mục đích của nàng, bộ pháp dưới chân dừng lại, Tinh Bạo lập tức bạo tạc. Hắn bỗng nhiên hướng khía cạnh đánh tới, một cú nhào lộn như cá vượt vũ môn, tránh đi hạch tâm bạo tạc, đem ảnh hưởng hạ đến mức thấp nhất. Sau khi thân thể lăn một vòng trên mặt đất, lần nữa đánh về hướng Hứa Vân.

Hứa Vân mắt thấy Tinh Bạo nổ tung, đang muốn thở phào, nhưng lại nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đã từ bên cạnh xông về phía mình. Trong lòng lần nữa kinh hãi, người này phản ứng thật nhanh a!

Hồn hoàn thứ tư trên người lập tức thắp sáng, hiện tại nàng đã không để ý tới chuyện giấu nghề. Hai tay phân ra từng đạo tinh tuyến trước người, tinh tuyến đan thành một bức đồ án kỳ dị trên không trung, nhìn qua, rõ ràng là một bộ dáng Tinh Quan, sau đó lập tức bao phủ về hướng Hoắc Vũ Hạo.

Tinh Quan Trấn Hồn. Hồn kỹ thứ tư. Cái này là một năng lực đơn thể công kích cộng thêm khống chế cường đại. Cũng là hồn kỹ mạnh nhất mà trước mắt Hứa Vân có thể thi triển.

Một khi bị Tinh Quan Trấn Hồn bao trùm, đầu tiên sẽ phải tiếp nhận từng đạo ánh sáng Tinh Quan giống như lợi nhận cắt chém, nếu như tiếp nhận được, thì những ánh sáng này liền sẽ hóa thành một quang tráo, trói đối thủ thật chặt. Uy lực cực kỳ cường hãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK