Mỗi một vị trí của bình sữa, đều cho tay của hắn cảm giác giống nhau, cho dù là sức nặng hay là những thứ khác, cũng là như thế. Cảm giác như vậy thật sự là quá kỳ lạ. Khi so sánh với cái bình sữa này của Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu nhìn lại cái của mình, cho dù vẻ ngoài không kém bao nhiêu, nhưng khác biệt nhau về sự cân đối.
"Tiểu..., Nhị đệ, cái bình sữa cấp ba này, không phải là cấp bốn, nhưng hơn hẳn cấp bốn nha!" Hòa Thái Đầu không khỏi thở dài nói.
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả một tiếng, nói: "Cảm giác ban nãy rất tốt. Xem ra, không khí khẩn trương mà đại tái này mang lại dễ dàng làm ta tập trung tinh thần hơn." Bên cạnh còn có người ngoài, dĩ nhiên hắn không thể nói đây là lần đầu tiên hắn thử đem tinh thần lực Hữu Hình Vô Chất hoàn toàn dung nhập vào toàn thân trong khi chế luyện.
Hòa Thái Đầu vẫy tay một cái, kêu trọng tài ở phía sau lên, đưa qua tác phẩm của mình và Hoắc Vũ Hạo.
Hai người trọng tài chia ra cầm lấy hai bình sữa của bọn họ, nói: "Xin hai vị chờ một chút, chúng ta cần mời trọng tài trưởng đến để giám sát thí nghiệm, sau khi hoàn thành, mới có thể xác định thành tích của các ngươi."
Hoắc Vũ Hạo phất tay một cái, để cho bọn họ đi. Huynh đệ hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cũng toát ra nụ cười thản nhiên.
Không biết tại sao, hôm nay Hoắc Vũ Hạo cảm thấy ánh mắt của Hòa Thái Đầu đặc biệt sáng ngời, có lẽ là bởi vì Hồn Đạo Sư đại tái mới là thứ mà hắn thật sự thích. Thậm chí hắn có thể cảm giác được trên người Nhị sư huynh tản mát ra hơi thở phấn khởi.
Rất nhanh, Thần An đã đi tới. Trong tay cầm lấy hai cái bình sữa của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu, giờ này khắc này, sắc mặt của hắn hoàn toàn khiếp sợ. Đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, thấp giọng nói: "Đây là tác phẩm của ngài?" Hắn đưa ra cái bình sữa mà Hoắc Vũ Hạo luyện chế ra.
Hoắc Vũ Hạo nhận lấy bình sữa, gật đầu.
Thần An hít sâu một cái, trong mắt tràn đầy kính ý, "Quá hoàn mỹ." Lúc này sự kính nể của hắn hoàn toàn phát ra từ nội tâm, lần đầu tiên thể hiện ra không phải là sự cung kính như khi Hoắc Vũ Hạo thể hiện ra năng lực cường đại của Hồn Sư.
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Vậy chúng ta có thể thông qua khảo hạch hay không?"
"Dĩ nhiên." Thần An không chút do dự nói. " Khi thấy qua kiệt tác này của ngài, ta càng ngày càng có lòng tin ngài sẽ đại biểu Tịch Thủy Minh chúng ta đi xuất chiến. Nhưng cái bình sữa này của ngài ta sẽ không giao cho cấp trên. Đây là bí mật bất truyền của Minh Đức Đường, ngài không có lắp ráp trang bị tự hủy sao."
Hoắc Vũ Hạo ngạo nghễ nói: "Nếu như tăng thêm trang bị tự hủy, nó sẽ không còn hoàn mỹ. Ngươi nói đúng không? Tặng cho ngươi vậy. Nếu như sau này nó xảy ra vấn đề gì, cũng là câu hỏi của chính bản thân ngươi."
"Tặng, tặng cho ta?" Thần An thất kinh, mặc dù hắn biết trong tay mình chỉ là một bình sữa cấp ba, nhưng mới vừa rồi hắn đã thử qua, cho dù một bình sữa cấp bốn cũng không chịu tải được nhiều hồn lực hơn nó. Lấy kết cấu của bình sữa cấp ba hoàn thành công dụng của bình sữa cấp bốn. Đây quả thực là điều thần kỳ. Càng làm hắn rung động chính là trong bình sữa có hệ thống phong kín.
Không sai, Hoắc Vũ Hạo chế tạo ra một cái bình sữa phong kín, cũng bởi vì vậy, hắn hoàn thành nhiều hơn hai cái phong kín trận pháp so với Hòa Thái Đầu, hơn nữa dựa theo vị trí và khoảng cách đặc thù, dựa vào cảm giác kinh người lắp ráp nó vào trong đó một cách thật hoàn mỹ. Để cho độ phong kín trong bình sữa đạt tới mức tốt nhất.
Giá tiền của một cái bình sữa như vậy mặc dù không rẻ, nhưng cũng không đủ để khiến cho Thần An biến sắc, làm hắn biến sắc chính là bởi vì kỹ thuật. Hoắc Vũ Hạo không lưu lại bất kỳ phong ấn hay là trang bị tự hủy nào ở trên cái bình sữa này. Nói cách khác, hắn hoàn toàn có thể thông qua tháo dỡ và nghiên cứu để học tập phương pháp chế luyện bình sữa này của Hoắc Vũ Hạo. Đối với Thần An mà nói, phần đại lễ này không thể dùng kim tiền để tính được.
Hoắc Vũ Hạo nhàn nhạt nói: "Cho huynh đệ chúng ta cái chứng minh tư cách được tiến vào vòng tiếp theo. Chúng ta phải đi về rồi."
Thần An hít sâu một cái, ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo ngoại trừ cung kính, đã có thêm một thứ gì đó.
"Đại ân không cách nào cảm tạ. Ngài yên tâm, tất cả chuyện mà ngài yêu cầu, tiểu nhân nhất định toàn lực đi làm."
Hoắc Vũ Hạo khoát tay, nói: "Ở trong phạm vi chức quyền của ngươi, chuẩn bị cho ta nhiều kim loại hiếm hơn một chút là được rồi. Ta có thể dùng tiền để mua. Ngươi cũng biết nhu cầu về kim loại hiếm của Hồn Đạo Sư chúng ta là bao nhiêu mà. Không đủ kim loại hiếm, cũng rất khó khăn khi làm thí nghiệm. Mà bình thường chúng ta lại không thể đi lại quá nhiều ở bên ngoài."
"Vâng, vâng, tiểu nhân nhất định giúp ngài thu thập các loại kim loại hiếm." Thần An không chút do dự đáp ứng.
Hoắc Vũ Hạo khoát tay, đem những phần kim loại hiếm còn lại dùng để chế luyện thu vào trong Tinh Quang Ngọc Bích trữ vật giới chỉ của mình, lấy thêm chứng minh tư cách vào vòng tiếp theo từ Thần An, lúc này mới để Hòa Thái Đầu đẩy hắn xuống sân thi đấu.
Hòa Thái Đầu cũng không khách khí, cũng thu tất cả kim loại hiếm trên bàn của hắn vào trong trữ vật hồn đạo khí.
Rời khỏi đại sảnh màu vàng, Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói mấy câu gì đó với Thần An, lúc này mới cùng Vương Đông Nhi và Nana rời khỏi Thanh Sáp tửu điếm, trở về Minh Duyệt tửu điếm.
"Tiểu sư đệ, thật sự tin được tên đó không?" Khi thấy đã gần đến Minh Duyệt tửu điếm, Hòa Thái Đầu thấp giọng hỏi Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì lớn. Ở trong lòng hắn, đã nhận định đệ là nhân vật có địa vị không thấp trong Thánh Linh Giáo. Đệ mang cho hắn quá nhiều chỗ tốt. Ít nhất trước khi hắn tiêu hóa hết những chỗ tốt này, cũng sẽ không bất lợi đối với chúng ta. Đối với hắn, trợ giúp chúng ta mới có lợi, hôm nay đệ đã chứng minh cho hắn thấy. Đổi lại là huynh, thì thế nào? Đệ tin tưởng, cái tên Thần An này là người thông minh, người thông minh sẽ làm những chuyện thông minh. Hơn nữa, nhìn lại một chút, cho dù hắn cáo mật chúng ta với Tịch Thủy Minh, một khi gặp nguy hiểm, đệ cũng sẽ cảm giác trước được, dễ dàng tránh thoát. Sẽ không xảy ra vấn đề lớn đâu."
Hắn mới vừa nói tới đây, đột nhiên, thân thể hơi cứng lại, sắc mặt có chút thay đổi.
Ánh mắt của Vương Đông Nhi vẫn quan sát hắn, thấy thân thể của hắn đột nhiên cứng ngắc, vội vàng hỏi: "Vũ Hạo, huynh làm sao vậy?"
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Mới nói đến dự cảm, dự cảm liền tới. Trong lòng huynh đột nhiên có một loại cảm giác kinh ngạc, dường như có chuyện gì quan trọng sắp xảy ra. Hơn nữa, là chuyện bất lợi với chúng ta."
Vương Đông Nhi, Hòa Thái Đầu, Nana lập tức cảnh giác. Giảm chậm lại. Hoắc Vũ Hạo cũng mở ra tinh thần tham trắc cộng hưởng, dò xét tình huống chung quanh.
Không có phát hiện gì cả, tất cả đều bình thường. Nhưng mà cảm giác nặng trịch đè nén vẫn không biến mất.
Trở về phòng trong Minh Duyệt tửu điếm, bọn họ cũng không có phát hiện gì, chứ đừng nói gặp phải kẻ địch.
Vương Đông Nhi không nhịn được nói: "Vũ Hạo, có phải huynh quá nhạy cảm hay không?"
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, nói: " Cảm giác mới vừa rồi đột nhiên xuất hiện, huynh cũng không biết tại sao lại như vậy. Nhưng sau khi tinh thần lực của huynh đạt đến trình độ hiện tại, dự cảm chưa bao giờ mất linh nghiệm. Tất cả mọi người đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, buổi tối cẩn thận một chút, nếu có thay đổi gì, nhất định phải dựa theo ước định lúc ban đầu của chúng ta, báo cho mọi người."
"Ừ." Hòa Thái Đầu và Nana đồng thanh đáp ứng, quay trở về phòng của mình, nghỉ ngơi.
Có lẽ là giống như muốn kiểm chứng lời của Vương Đông Nhi vậy, một đêm không hoạt động gì, cũng không có phát sinh cái gì hết. Phần cảm giác đèn nén trong lòng của Hoắc Vũ Hạo cũng dần dần tan đi .
Rửa mặt, ăn xong điểm tâm. Hoắc Vũ Hạo cũng có chút hoài nghi, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ tối hôm qua thật sự là do huynh quá nhạy cảm? Lúc này cũng không còn cảm giác đè nén nữa. Nhưng dường như huynh cảm thấy mình đã quên thứ gì đó."
Vương Đông Nhi khẽ mỉm cười, nói: "Thỉnh thoảng sai một lần cũng không được sao. Dù sao cũng không phải là chuyện gì tốt. Không biết khi vào vòng bảng sẽ gặp đối thủ nào. Buổi sáng hôm nay sẽ tổ chức nghi thức rút thăm. Nam Nam tỷ và Tam sư huynh cùng đi . Lần này đoán chừng tỷ ấy tuyệt đối sẽ không cho Tam sư huynh động thủ nữa. Ha ha."
Nghi thức rút thăm? Nghe được bốn chữ này, Hoắc Vũ Hạo rùng mình một cái, thất thanh nói: " Dự cảm của ta sẽ không ứng vào lần bốc thăm chia bảng này chứ?"
Vương Đông Nhi sửng sốt, vừa muốn mở miệng thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Trải qua vòng đấu loại thứ ba, hiện tại bọn họ đã được ở trên tầng thứ tư của tửu điếm, so với lúc vừa bắt đầu thì căn phòng đã lớn hơn rất nhiều, các tiện nghi sinh hoạt cũng có nhiều hơn.
"Ai vậy?" Vương Đông Nhi đi tới mở cửa phòng. Đứng ở ngoài cửa phòng là Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch.
Thấy hai người bọn họ, Vương Đông Nhi không nhịn được lầm bầm lầu bầu nói: "Thật sự sẽ không bị cái mỏ quạ của Vũ Hạo nói trúng đen như vậy đúng không?"
"Đông Nhi ……" Giang Nam Nam đột nhiên nghẹn ngào quát to một tiếng, ôm lấy Vương Đông Nhi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Ta cũng không biết tại sao lại như vậy."
Từ Tam Thạch đứng ở một bên, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, "Không có gì đâu, không có gì đâu. Cùng lắm thì họp lại lần nữa."
Hoắc Vũ Hạo tự mình đẩy xe lăn tiến lên, "Tình huống như thế nào? Tam sư huynh, Tứ sư tỷ, chuyện chia bảng như thế nào?"
Từ Tam Thạch vẻ mặt cười khổ nói: "Tình huống không tốt lắm……. "
Hoắc Vũ Hạo nhất thời hồi hộp, "Không tốt tới mức nào?"
Từ Tam Thạch lẩm bẩm: "Chúng ta lại phải chung bảng với Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện. Hơn nữa, càng khó nói hơn, Sử Lai Khắc chiến đội cũng chung bảng với chúng ta. Cái này căn bản là ban tổ chức cố ý an bài mà. Chúng ta sẽ đấu với Nhật Nguyệt chiến đội ngay trong trận đầu. Cũng tương đương với việc chúng ta liên tục hai trận đấu với bọn họ. Đã nhận thua một trận rồi, lần này, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì?" Hoắc Vũ Hạo thất thanh.
Nếu như muốn hỏi hắn ở trong kì đại tái này không muốn đấu với chiến đội nào nhất. Như vậy, ở trong lòng của Hoắc Vũ Hạo, không phải là Nhật Nguyệt chiến đội, cũng không phải là thần bí khó lường, thực lực cường đại Thánh Linh Tông chiến đội. Mà là chiến đội của học viện Sử Lai Khắc.
Cái này không liên quan đến Vương Thu Nhi, quan trọng là Sử Lai Khắc. Vì trợ giúp bọn họ dương danh lập vạn, Huyền lão cho phép nhóm bọn họ có thể đại biểu tông môn của mình đi dự thi. Còn truyền thừa vinh quang vạn năm của Sử Lai Khắc, sẽ đặt ở trên người của nhóm Vương Thu Nhi. Nếu như gặp phải Sử Lai Khắc chiến đội ở trong đại tái, bọn họ sẽ đối mặt như thế nào? Nếu như bọn họ đánh bại Sử Lai Khắc, cho dù là ai, trong lòng cũng rất khó vượt qua cửa ải này.
Đây mới chỉ là vòng bảng, đã ở chung bảng với học viện Sử Lai Khắc. Đây quả thực là tin tức xấu đến mức không thể xấu hơn.
Giang Nam Nam cúi đầu, vành mắt đỏ hồng, nói: "Hôm nay là ta rút thăm. Không nghĩ tới, không nghĩ tới cũng đen như vậy. Thật xin lỗi, Vũ Hạo, đều tại ta không tốt."
Sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, rất nhanh Hoắc Vũ Hạo đã bình tĩnh lại, khóe miệng toát ra vẻ mỉm cười, nói: "Tứ sư tỷ, tỷ nói gì vậy, tỷ giúp chúng ta rút được một lá thăm “thượng thượng” đó. Sao lại không tốt? Đệ cho rằng là không thể tốt hơn mới đúng."
Giang Nam Nam ngây ngốc một chút, mới cười khổ nói: "Vũ Hạo, ngươi không cần an ủi ta."
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: "Không phải là an ủi tỷ, mà là nói thật. Các người thử nghĩ xem, chúng ta chung một bảng với Sử Lai Khắc chiến đội. Như vậy, nếu như chúng ta có thể cùng bọn họ bắt tay vào vòng trong. Dựa theo quy tắc của đại tái, chúng ta nhất định sẽ không đấu với bọn họ nữa mãi cho đến trước trận chung kết. Đây không phải là tình huống tốt đến không thể tốt hơn nữa sao?"
Từ Tam Thạch im lặng nói: "Huynh đệ, ngươi có nghe rõ không vậy. Còn có Nhật Nguyệt chiến đội chung bảng với chúng ta nữa, hơn nữa chúng ta sẽ đấu với bọn họ ngay trong trận đầu tiên."
Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng, nói: "Giết chết hết là được."
Đơn giản năm chữ, nhưng làm ba người còn lại trong phòng trong nháy mắt dại ra. Ánh mắt đỏ bừng của Giang Nam Nam dần dần biến thành kiên định.
Vương Đông Nhi híp hai mắt lại, nhàn nhạt nói: "Đúng. Giết chết bọn họ là xong. Còn giúp Sử Lai Khắc chiến đội bình định đường đi. Trận đầu gặp phải bọn họ đúng là không thể tốt hơn. Đánh cho bọn họ tàn phế cũng được."
Từ Tam Thạch giơ ngón tay cái lên, nói với Hoắc Vũ Hạo: "Huynh đệ, khí phách."
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nhưng không có nói cái gì nữa. Đúng! Giết chết hết là được. Chẳng lẽ bọn họ thật sự sợ Nhật Nguyệt chiến đội sao? Trận trước nhận thua là bởi vì nhận thua mang tính chiến lược. Còn lần này, bọn họ không chiến không được. Đã như vậy thì cứ chiến thôi. Chẳng lẽ Đường Môn sợ bọn hắn sao?
"Tam sư huynh, phiền huynh gọi tất cả mọi người qua đây. Ngày mai là bắt đầu thi đấu rồi. Chúng ta thương lượng chiến thuật đối địch một chút."
"Được." Từ Tam Thạch lập tức không chút do dự xoay người đi ra ngoài. Một lát sau, hắn dắt theo Hòa Thái Đầu, Tiêu Tiêu, Nana, thậm chí Nam Thu Thu, Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên cũng đến.
May là căn phòng đã được đổi lớn hơn, nên mới không thấy chật chội.
Hoắc Vũ Hạo nghiêm mặt nói: "Ngày mai chúng ta sẽ phải đối mặt cường địch. Ta muốn an bài một ít chiến thuật. Trận chiến này, chúng ta chỉ có thể thắng, không thể thua. Hơn nữa chỉ có thể đánh cho đối thủ trọng thương, tranh thủ cơ hội vào vòng trong cho Sử Lai Khắc chiến đội. Đầu tiên ta muốn nói, về chuyện sắp đối mặt Nhật Nguyệt chiến đội, tất cả mọi người đừng nên nói cho đại sư huynh biết, để tránh huynh ấy lo lắng, cứ để cho đại sư huynh an tâm dưỡng thương đi. Dựa theo trạng thái trước mắt của huynh ấy, ít nhất phải đợi đến khi chúng ta tiến vào tứ kết mới có thể tham gia. Quá mức lo lắng, sẽ ảnh hưởng đến sự khôi phục của huynh ấy."
Mọi người rối rít gật đầu, đồng ý với Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo tiếp tục nói; "Trong các trận đấu cá nhân đào thải, mục tiêu của chúng ta chỉ có một, đó chính là dốc hết sức hạ bệ thực lực của đối thủ. Vì học viện Sử Lai Khắc, cũng vì Đường Môn, chúng ta không cần nương tay nữa. Nhưng mà tất cả phải chú ý, nhất định phải bảo đảm an toàn của mình. Chúng ta chỉ có bảy người, lại không có ai để thay thế bổ sung cả, một khi giảm quân số, cho dù vòng này có thắng bọn họ, sau này chúng ta cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn."
Nam Thu Thu kênh kiệu, nói: "Nếu như ta còn có thể tham gia thì tốt quá rồi."
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói: "Nói những thứ vô dụng này có nghĩa gì."
"Ngươi….." Nam Thu Thu vừa nhìn thấy hắn là sẽ tức giận, mặc dù nàng gia nhập Đường Môn là để lẩn tránh sự trách phạt của mẫu thân, nhưng nàng chẳng có ấn tượng tốt đẹp nào với Hoắc Vũ Hạo cả.
Hoắc Vũ Hạo không thèm để ý nàng, nói: "Cuối cùng quyết định thắng bại tất nhiên là trận đấu đoàn đội, nhưng làm suy giảm thực lực của đối thủ đến mức nào ở trận đấu cá nhân đào thải, đối với chúng ta mà nói cũng rất là quan trọng. Cũng cần phải chú ý thứ tự ra sân."
"Ta sẽ là người đầu tiên ra sân." Giang Nam Nam nói. Cái lá thăm khó khăn này là do nàng rút, trong lòng đã sớm chịu không nổi. Vòng đấu trước còn mắng qua Từ Tam Thạch, sự đau lòng lúc này có thể nghĩ ra được.
"Không. Nam Nam tỷ, tỷ đã quên lúc trước chúng ta đã nói gì sao? Nếu như cùng Nhật Nguyệt chiến đội liều mạng, ta sẽ là người đầu tiên ra sân." Vương Đông Nhi không chút do dự nói.
Giang Nam Nam cau mày nói: "Đông Nhi, đây không phải là lúc hành động theo cảm tính.Tu vi của ngươi cao hơn, nên ra sân ở các trận sau. Nếu là người đầu tiên xuất trận sẽ khiến ngươi tiêu hao quá lớn. Đến trận đấu đoàn đội, còn phải trông cậy vào vũ hồn dung hợp kỹ của ngươi và Vũ Hạo." truyện copy từ .
Vương Đông Nhi nói: "Tứ sư tỷ, tỷ hãy nghe ta nói. Ta muốn xuất chiến ngay trận đầu, cũng không phải là hành động theo cảm tính. Hạch tâm của Nhật Nguyệt chiến đội, không thể nghi ngờ chính là hai huynh muội Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần. Trong mắt của ta, mặc dù thực lực của Tiếu Hồng Trần mạnh hơn một chút, nhưng kịch độc của Mộng Hồng Trần khó đối phó hơn. Nếu dính phải một ít độc của Chu Tinh Băng Thiểm cũng làm cho hồn lực tiêu hao rất nhiều, một khi hồn lực không cách nào chống đở được nữa, lập tức sẽ hôn mê. Ban đầu, thực lực mạnh như sư huynh Đái Thược Hành cũng phải thua nàng. Một khi Mộng Hồng Trần là người đầu tiên ra sân, các người ai có thể nắm chắc thắng được nàng? Chỉ có Cực Hạn Băng của Vũ Hạo, mới có thể khắc chế được nàng mà thôi."
"Nhưng mà Vũ Hạo là Hồn Sư chủ khống của chúng ta, hơn nữa dù sao tình huống thân thể của huynh ấy cũng không cho phép huynh ấy quá mức mệt nhọc, sự quyết định thắng bại của trận đấu đoàn đội còn phải dựa vào huynh ấy. Dưới tình huống như vậy, sẽ không ai thích hợp hơn ta."
Nam Thu Thu tò mò hỏi, "Cái này là vì sao?"
Vương Đông Nhi khẽ mỉm cười, nói: "Bởi vì quang minh chi hỏa của ta khắc chế được độc Chu Tinh Băng Thiềm của nàng, đồng thời, cũng bởi vì trong nội tâm của nàng có một chút tình cảm đặc thù đối với ta. Ta cũng không phải muốn lợi dụng phần cảm tình này của nàng, nhưng ít ra, khi đấu với ta, nàng ta sẽ không hạ sát thủ. Cái này sẽ mang lại cơ hội chiến thắng cho ta. Đồng thời, cũng có thể giúp các ngươi nhìn rõ hơn. Cho dù ta thua, có Vũ Hạo khống chế và dò xét, các người cũng có thể tìm ra được phương pháp chiến thắng nàng."
Nam Thu Thu mở to hai mắt nhìn, nói: "Nàng, nàng thích ngươi? Nàng thật không biết xấu hổ."
Từ Tam Thạch vỗ vỗ trán của mình, nói: "Thu Thu, Ngươi suy luận thật là hợp lý. Người thích Vương Đông đúng là không biết xấu hổ. Vậy ngươi có thích hắn hay không?"
Nam Thu Thu đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác, bộ dáng như ta không cùng ngươi nói chuyện vậy. Cô nương này mặc dù có chút ngang tàng, nhưng tính cách bộc trực, có cái gì thì nói cái đó. Mấy ngày qua đã dần dần dung nhập vào trong Đường Môn.
Hoắc Vũ Hạo biết, vào lúc này mình nên lên tiếng. Hắn hiểu rõ Vương Đông Nhi , hắn rất rõ ràng, Vương Đông Nhi nói như vậy, chỉ vì muốn là người đầu tiên ra sân, gánh chịu nhiều áp lực. Ai có thể nói Mộng Hồng Trần sẽ là người đầu tiên ra sân? Nếu như nàng không phải là người đầu tiên thì sao? Vương Đông Nhi cũng vẫn phải đối mặt những đối thủ khác, thậm chí có thể là Tiếu Hồng Trần!
Hai bên là kẻ thù, đối thủ an bài chiến thuật như thế nào, cũng sẽ không làm cho bọn họ cảm thấy bất ngờ.
"Tốt, vậy thì Đông Nhi là người đầu tiên xuất chiến." Hoắc Vũ Hạo đưa ra quyết định. Mặc dù lúc này tay phải của hắn nắm chặt tay vịn của xe lăn, nhưng vẫn đưa ra cái quyết định này.
Mọi người là một chỉnh thể, hắn không thể vì tình cảm của mình và Vương Đông Nhi mà để nàng núp ở sau lưng được.
"Nhưng mà ở trong kì đại tái lần này, đại sư huynh đã đem quyền chỉ huy giao cho ta. Cho dù là Vương Đông hay là những người khác, ở trong quá trình thi đấu, đều phải nghe sự chỉ huy của ta. Ta nói người nào ra sân thì người đó ra sân, ta nói người nào bỏ cuộc thì người đó nhất định phải bỏ cuộc. Cái này là vì thắng lợi cuối cùng. Nếu như ở trong trận đấu , ai không nghe mệnh lệnh của ta, như vậy, những trận đấu sau này cũng không cần tham gia nữa. Các vị sư huynh, sư tỷ, còn có Đông Nhi, Nana, ta hy vọng các người có thể hiểu được nỗi khổ của ta. Trong trận đấu, chỉ nên có một cái thanh âm duy nhất."
Lời nói của Hoắc Vũ Hạo rất bình tĩnh, nhưng thể hiện ra một loại uy nghiêm trước giờ chưa từng có, khí thế trong mắt bắn ra bốn phía, cho dù Hòa Thái Đầu và Từ Tam Thạch là người lớn nhất cũng âm thầm giật mình. Lúc này trên người của Hoắc Vũ Hạo tản mát ra khí chất, khiến ngay cả bọn họ cũng phải động lòng.
Hòa Thái Đầu là người đầu tiên ủng hộ, nói: "Ta đồng ý. Trong trận đấu, quả thật chỉ nên có một cái thanh âm, ta tin tưởng Vũ Hạo có thể chỉ huy đến mức tốt nhất."
"Ta cũng vậy, đồng ý." Từ Tam Thạch không chút do dự nói. Mọi người là huynh đệ, nhưng lúc này cũng là một chiến đội. Đối mặt cường địch nếu như tâm không đồng lòng, vậy thì đã thua mất một nửa rồi.
Những người khác tự nhiên cũng sẽ không phản đối. cuối cùng ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo rơi vào Vương Đông Nhi.
Vương Đông Nhi nhìn ánh mắt sáng quắc của hắn, lại nhìn cái cánh tay trái và chi dưới không thể động kia, lập tức không chút do dự gật đầu. Nàng rất rõ ràng, nếu như bởi vì cố chấp mà mình xảy ra chuyện gì, như vậy, Vũ Hạo nhất định sẽ làm ra một vài chuyện điên cuồng. Vì mình, hắn đã biến thành như vậy, Vương Đông Nhi làm sao nhẫn tâm làm hắn bị thương vì mình nữa chứ?
Sáng sớm, không khí trong trẻo lạnh lùng thổi dưới ánh mặt trời của Minh Đô, mang đến từng đợt lạnh lẽo.
Hiện tại đúng là mùa đẹp nhất của Minh Đô, hôm nay khí trời đặc biệt tốt, trời quang gió mát, đi ở trên con đường tràn đầy hồn đạo khoa học kỹ thuật mùi vị của Minh Đô, hít thở không khí trong trẻo mà lạnh lùng, hết sức thích thú.
Mấy ngày qua, dường như Minh đô có vô tận phồn vinh, cho dù là sớm hay muộn, cũng có dòng người hối hả ở trên phố.
Toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái rốt cục tiến vào đến giai đoạn vòng bảng, lúc trước bởi vì đội ngũ dự thi quá đông làm cho tình huống có chút lộn xộn nay đã hoàn toàn kết thúc. Ở vòng bảng, cũng đã bắt đầu xuất hiện tình huống cạnh tranh kịch liệt với nhau hơn. Mới sáng sớm, rất đông dân chúng cũng đã tụ tập ở bên ngoài sân thi đấu, đang đợi sự bắt đầu của những trận đấu hôm nay.
Quy tắc của vòng bảng cũng giống như vòng loại trực tiếp. Toàn bộ 32 chiến đội tiến vào vòng bảng được chia thành bốn bảng, mỗi bảng có tám đội tiến hành thi đấu vòng tròn. Nói cách khác, mỗi đội phải đánh một trận với bảy chiến đội khác trong cùng một bảng.
Tiến vào vòng bảng, mỗi ngày sẽ tiến hành bốn trận đấu của mỗi hai bảng, ngày thứ hai sẽ chia sáng chiều tiến hành bốn trận đấu của hai bảng còn lại. Uớc chừng vòng bảng sẽ kéo dài mười bốn ngày. Hai đội đứng đầu mỗi bảng sẽ vào vòng trong, tiến hành giai đoạn chung kết.
Giai đoạn chung kết sẽ là tứ kết, bán kết, chung kết ba vòng cuối cùng quyết định ra đội vô địch.
Đường Môn, học viện Sử Lai Khắc, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện nằm ở bảng A. Năm đội khác có thể qua được vòng loại, tự nhiên cũng không phải là thứ dễ đối phó, đây cũng là bảng tử thần. Hơn nữa, hôm nay sẽ tiến hành trận đấu đầu tiên của vòng bảng, chính là Đường Môn đấu với Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện.
"Tình hình không tốt lắm nha." Mộng Hồng Trần đi song song với Tiếu Hồng Trần, chạy thẳng tới bên ngoài sân thi đấu.
"Tại sao không tốt? Ta cảm thấy rất tốt. Đường Môn và Sử Lai Khắc học viện chỉ có một đội có thể tiến vào tứ kết, đây không phải là chuyện tốt sao?" Tiếu Hồng Trần nói.
Mộng Hồng Trần liếc mắt, nói: "Đây là ý nghĩ của huynh, nhưng người ta không nghĩ như vậy. Chẳng lẽ huynh cho rằng, hôm nay Đường Môn còn có thể nhường nhịn nhận thua hay sao?"
Tiếu Hồng Trần kinh ngạc nói: "Tại sao lại không? Vòng trước bọn họ không phải nhận thua sao? Tiếp tục nhận thua ở vòng này mới là lựa chọn thông minh nhất. Những chiến đội khác mặc dù thực lực cũng không yếu, nhưng đoán chừng cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Cùng chúng ta cùng nhau tiến vào tứ kết, cuối cùng gặp nhau ở trận chung kết, đây không phải là tốt nhất hay sao? Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ hoặc là chúng ta có thể chiến thắng được Thánh Linh Tông. Nói về chuyện này, đến bây giờ cũng không phát hiện được Bản Thể Tông rốt cục ẩn núp ở trong chiến đội nào."
Mộng Hồng Trần có chút bất đắc dĩ nhìn huynh trưởng một cái, nói: "Ca, huynh nghĩ kĩ lại đi. Người của Đường Môn cũng là xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc. Đổi lại là huynh thì huynh muốn tiến vào vòng trong với đối thủ hay là cùng Sử Lai Khắc nắm tay vào vòng trong đây. Trận chiến ngày hôm nay, muội đoán bọn họ tuyệt không bỏ cuộc. Cho dù không thể chiến thắng chúng ta, cũng nhất định sẽ dốc hết sức lực tiêu hao thực lực của chúng ta. Ngược lại muội cho là, vòng này chúng ta nên bỏ cuộc mới đúng. Chỉ cần chúng ta chiến thắng Sử Lai Khắc chiến đội thì sẽ không xuất hiện bất kì vấn đề gì. So với Đường Môn, Sử Lai Khắc vẫn yếu hơn nhiều."
"Nhận thua?" Tiếu Hồng Trần lập tức mở to hai mắt nhìn, "Muội muội, muội không có bị sốt chứ? Muội cho rằng chúng ta có thể nhận thua Đường Môn trước mặt bệ hạ cùng gia gia hay sao? Người khác không biết lai lịch của Đường Môn, nhưng chẳng lẽ gia gia bọn họ lại không biết? Chưa kể chưa chắc gì Đường Môn sẽ lựa chọn liều mạng với chúng ta. Cũng hay, thù mới hận cũ tính cùng một lúc với bọn họ luôn. Cùng lắm thì bại lộ thực lực trước thời hạn thôi. Cái tên Hoắc Vũ Hạo kia hiện tại cũng đã tàn phế, nếu chúng ta còn nhận thua, sau này ta còn mặt mũi gì ở đế quốc nữa?"
"Ca ….." Mộng Hồng Trần còn muốn nói gì nữa nhưng lập tức đã bị Tiếu Hồng Trần cắt lời.
Tiếu Hồng Trần sắc mặt trầm ngưng nói: "Mộng, ta biết từ lâu là muội thông minh hơn ta. Nhưng muội biết tại sao gia gia để cho ta làm đội trưởng, mà không phải là muội hay không?"
Mộng Hồng Trần sửng sốt một chút.
Tiếu Hồng Trần trầm giọng nói: "Tranh tài, chúng ta là vì vinh dự mà chiến. Có lúc, quá mức lý trí ngược lại sẽ không còn đẹp nữa. Chúng ta còn cần khí thế chưa từng có từ trước đến nay. Muội có nghĩ tới không, nếu như chúng ta có thể thuận lợi chiến thắng Đường Môn ở trong trận này, sẽ sinh ra tác dụng khích lệ khổng lồ như thế nào đối với cả đội ngũ. Cái gì cũng không cần phải nói nữa. Cho dù thế nào, trận này chúng ta cũng không thể bỏ cuộc."
Mộng Hồng Trần than nhẹ một tiếng, nói: "Ca, dĩ nhiên là muội biết trận thắng này đối với chúng ta có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng nếu như chúng ta thua. . ."
"Câm miệng. chưa chiến mà đã sợ là điều tối kỵ của binh gia. Chẳng lẽ muội không hiểu sao? Ý ta đã quyết. Muội đã mang bộ dáng không có ý chí chiến đấu này thì cũng đừng có ra sân ngay trận đầu nữa. Trận đấu cá nhân đào thải muội là người cuối cùng lên thi đấu. Ai ra thi đấu, chúng ta đã quyết định cả rồi. Trận đấu của chúng ta và Đường Môn, nhất định sẽ kết thúc ở trong trận đấu đoàn đội."
Mộng Hồng Trần than nhẹ một tiếng, nhưng không nói gì nữa. Tiếu Hồng Trần nói cũng không sai, đôi lúc, tín niệm kiên định quan trọng hơn nhiều so với lý trí.
Ở kì đại tái trước, toàn thân thực lực của bọn họ rõ ràng mạnh hơn nhiều so với học viện Sử Lai Khắc, nhưng cuối cùng lại thua. Sau khi trở về, bọn họ tổng kết lại nguyên nhân thua trận, cuối cùng đã quy kết ở trên hai chữ tín niệm. Bởi vì mấy chữ “vì Sử Lai Khắc vinh quang mà chiến” khích lệ Sử Lai Khắc Thất Quái, hơn nữa nhờ vào thực lực của Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành bọn họ mới đánh bại được Nhật Nguyệt chiến đội.
Đối với lần thất bại đó, thật sự Tiếu Hồng Trần rất để tâm, năm năm nay, cơ hồ mỗi một ngày hắn cũng liều mạng tu luyện, chính là vì muốn lấy lại tất cả ở kì đại tái này. Hắn trả giá bao nhiêu, không ai rõ ràng hơn Mộng Hồng Trần, vì vậy, vào lúc này, nàng cũng không khuyên huynh trưởng nữa, trong lòng hắn, chiến ý cường thịnh cũng bắt đầu hội tụ từng giọt từng giọt.
Khu nghỉ ngơi ở bên cạnh sân thi đấu của toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái đã hoàn toàn được tu sửa chỉ trong vòng hai ngày. Chỉ lưu lại khu nghỉ ngơi giành cho khách quý. Khu nghỉ ngơi cũng được bài trí lại một lần nữa, vốn dĩ chỉ là ghế gỗ nay biến thành ghế sa lon. Dù sao, nơi này cũng chỉ cần tiếp đãi tám chiến đội mỗi ngày mà thôi. Không bao giờ có bất kỳ cảm giác chật chội nào nữa.
Khi Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần mang theo thành viên của Nhật Nguyệt chiến đội đi tới nơi so tài, nhìn thấy những người của Đường Môn đã ngồi ở trong khu nghỉ ngơi.
Bối Bối vẫn không có mặt, sáu người còn lại của Sử Lai Khắc Thất Quái cũng ngồi yên tại chỗ. Hoắc Vũ Hạo nhắm chặt hai mắt, giống như đang nghỉ ngơi vậy, còn vẻ mặt của những người khác đều hết sức bình tĩnh.
Ngay lúc nhìn thấy bọn họ, thậm chí ngay cả Mộng Hồng Trần cũng hoài nghi mình có đoán sai hay không, nói không chừng bọn họ thật sự sẽ bỏ cuộc trong trận đấu này?
Ngay lúc này, có một người trong Đường Môn đứng lên, bước nhanh tới đón tiếp những người của Nhật Nguyệt chiến đội.
Tiếu Hồng Trần híp hai mắt lại, dừng bước.
Đi tới chính là Từ Tam Thạch, hắn đi thẳng tới trước mặt Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần, "Đã lâu không gặp! Các ngươi vẫn khỏe chứ?"
Da thịt trên mặt của Tiếu Hồng Trần rõ ràng co quắp một chút, đã lâu không gặp? Những ngày qua các ngươi bị mù hết cả sao?
"Đúng! Đã lâu không gặp." Tiếu Hồng Trần nói.
Từ Tam Thạch thở dài một tiếng, nói: "Thật là hoàn cảnh éo le mà. Không nghĩ tới sau năm năm, hôm nay chúng ta lại gặp nhau trong trận đấu. Ở vòng đấu trước, chúng ta niệm tình các ngươi cực khổ, nên cố ý bỏ cuộc. Nếu các ngươi không ngại thì vòng này cũng nên trả lễ đi. Đến lúc đó chúng ta nắm tay nhau vào vòng trong, tình huống tốt hơn nhiều đó nha!"
Tiếu Hồng Trần hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta cũng không phải là những người hèn nhát không có chí khí."
Biểu hiện trên mặt của Từ Tam Thạch không thay đổi, vẫn giữ một bộ mặt đưa đám, nói "Mấy vị chết trận ở kì đại tái trước, chắc khi trở về cũng đã được an táng hết rồi. Có thời gian nhờ ngươi thay chúng ta đi bái tế họ. Trong trận đấu khó có thể nương tay, thật sự chúng ta không có cố ý."
"Ngươi……" Tiếu Hồng Trần giận dữ, lập tức muốn bộc phát ra. Nhưng Từ Tam Thạch cũng đã xoay người bỏ đi.
Mộng Hồng Trần kéo tay của ca ca mình, "Đừng trúng kế, hắn chỉ muốn chọc giận huynh mà thôi."
Tiếu Hồng Trần nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt cũng trở nên đáng sợ, lạnh như băng nhìn hắn, nói "Cho dù hắn không nhắc ta, ta cũng sẽ không quên mối huyết hải thâm thù ở kì đại tái trước."
Lúc này, tám chiến đội dự thi trong sáng hôm nay cũng đã đến đông đủ , Sử Lai Khắc chiến đội ngồi ở bên cạnh Đường Môn. Vương Thu Nhi cách Hoắc Vũ Hạo không tới ba thước. Hoắc Vũ Hạo vẫn nhắm chặt hai mắt, ngồi ở trên xe lăn, không nhúc nhích, giống như là đã ngủ say vậy.
Ngay khi đến đây, Vương Thu Nhi đã thấy hắn, nhưng cũng không dừng lại nửa phần. Sự lạnh lẽo trên mặt nàng tựa hồ còn lạnh hơn mấy lần so với trước kia, chỉ sợ mới vừa hơi hơi đến gần nàng, cũng có thể cảm nhận được khí tức xơ xác tiêu điều kia.
"Này, Thu Nhi." Vương Đông Nhi ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh Hoắc Vũ Hạo bắt chuyện với Vương Thu Nhi.
Vương Thu Nhi chỉ gật đầu với nàng, cũng không có lên tiếng gì cả. Lúc này Vương Đông Nhi là nam trang, Vương Thu Nhi thì mang khăn che mặt mỏng, cũng không dễ dàng bị người khác nhận ra tướng mạo của hai người rất giống nhau.
Những người còn lại trong Sử Lai Khắc chiến đội, Đái Hoa Bân cũng làm mặt lạnh, nhìn bộ dáng của hắn, quả thực không khác gì Vương Thu Nhi. Chu Lộ, Vu Phong rõ ràng có địch ý đối với những người của Đường Môn. Tà Huyễn Nguyệt cùng Ninh Thiên thì không biểu hiện gì. Còn hai người Tào Cẩn Hiên và Chu Tư Trần thỉnh thoảng lại nháy mắt với Vương Đông Nhi và Tiêu Tiêu. Lam thị tỷ muội làm thay thế bổ sung thì chỉ mỉm cười.
Trên đài chủ tịch, Quất Tử đẩy Nhiếp Chính Vương Từ Thiên Nhiên đi tới vị trí chủ tọa, giúp hắn sửa sang y phục, sáu đó ôn nhu ngồi ở bên cạnh hắn.
Từ Thiên Nhiên kéo một tay của nàng đặt lên trên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ. Quất Tử khẽ mỉm cười, một bộ dáng như chím non nép vào người.
"Trận đầu tiên hôm nay Nhật Nguyệt chiến đội đấu với Đường Môn. Hẳn là rất có ý tứ." Từ Thiên Nhiên mỉm cười nói.
Quất Tử mỉm cười nói: "Phải không? Vậy Nhật Nguyệt chiến đội nhất định sẽ thắng ngay từ trận đầu."
Từ Thiên Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua đường chủ Minh Đức Đường ở bên cạnh cách đó không xa, nói: "Hồng Trần đường chủ thấy thế nào?"
Kính Hồng Trần khẽ nhíu mày nói: "Rất khó nói. Đây chỉ là vòng bảng, đối với hai bên mà nói, cho dù có thua trận đấu này, cũng sẽ không bị loại. Hai bên có dốc toàn lực đi ứng phó hay không cũng rất khó nói. Nếu toàn lực ứng phó, kết quả cũng rất khó nói. Cuối cùng ai thắng ai bại, sẽ phải dựa vào trận đấu đoàn đội. Đối với những chiến đội có thực lực tương đương nhau như vậy, những trận cá nhân đào thải chỉ nhằm để tước nhược thực lực của đối thủ, tăng cường khí thế và ưu thế cho bên mình, làm bước đệm cho trận đấu đoàn đội."
Từ Thiên Nhiên mỉm cười nói: "Hồng Trần đường chủ chưa an bài chiến thuật cho Nhật Nguyệt chiến đội của chúng ta sao?"
Kính Hồng Trần khẽ mỉm cười, nói: "Ưng non không tự mình bay lên, thì đôi cánh vĩnh viễn là yếu ớt. Cứ để cho bọn chúng tự quyết định. Mấy năm nay cháu trai, cháu gái của ta cũng đã cố gắng không ít, chính là vì muốn đánh bại những người này của Đường Môn ở trong kì đại tái này. Thật sự ta cũng rất mong đợi trận thi đấu này, mặc dù ta cũng không hy vọng bọn chúng sẽ dốc toàn lực liều mạng ngay lúc này."