Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năng lực Hoắc Vũ Hạo thể hiện ra thật sự làm bọn hắn sợ hãi! Bọn hắn ở đây là năm vị cường giả tà hồn sư dưới đài, không hề che giấu khí tức, sâm nhiên mà đứng.

Một vị tà hồn sư trẻ tuổi mà kinh khủng như vậy, đem người sở hữu vũ hồn Thần Thánh Thiên Sứ chém giết, cắn nuốt. Nếu tu vi của hắn cao hơn thì sẽ khủng bố đến cỡ nào đây?

Hoắc Vũ Hạo hướng về Diệp Vũ Lâm nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Ta thắng, mời trọng tài trưởng ban thưởng.

Lần lượt từng bóng người lặng yên xuất hiện bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, chính là vị phó giáo chủ cùng với bốn vị trưởng lão Thánh Linh Giáo.

ánh mắt tà dị của phó giáo chủ nhìn chăm chú Diệp Vũ Lâm, nàng không nói gì thêm, nhưng khí thế không ngừng bốc lên lại khiến Diệp Vũ Lâm hoảng sợ biến sắc.

Siêu Cấp Đấu La. Người này đúng là có tu vi Siêu Cấp Đấu La. Một vị Siêu Cấp Đấu La tà hồn sư!

Nam Cung Oản lúc này đã cực kỳ vừa lòng đắc chí, cao giọng nói ra:

- Quán quân của Hồn Đạo Sư Tinh Anh Đại Tái thuộc về Tịch Thủy Minh của chúng ta. Bắt đầu từ giây phút này, đổ ước của chúng ta đã hoàn thành. An Lập Đồng, Thượng Quan Vi Nhi, các ngươi còn có gì để nói không?

Hai vị lão đại của hai thế lực ngầm lúc này đã đứng dậy. Sắc mặt của An Lập Đồng cực kỳ khó coi, muốn nói vài câu chống đối, nhưng nhìn vào năm vị tà hồn sư trên đài, cuối cùng vẫn là ẩn nhẫn lại, chật vật lắc đầu.

Trên khuôn mặt tinh xảo của Thượng Quan Vi Nhi cũng có chút đờ đẫn, ánh mắt bên trong tràn đầy vẻ bi thương. Diệp Cốt Y chết, đối nàng thật sự là một đả kích quá lớn.

Nam Cung Oản kiêu ngạo lên tiếng:

- Tốt, nếu các ngươi không có ý kiến gì thì hết thảy cứ dựa theo quy ước mà làm. Ngày mai đến tổng bộ Tịch Thủy Minh của ta, thương lượng những sự tình phía sau cho tốt.

An Lập Đồng hừ lạnh một tiếng, mang theo người của hắn xoay người rời đi. Ánh mắt của Thượng Quan Vi Nhi bỗng nhiên trở nên oán độc, hung tợn nhìn chăm chú Hoắc Vũ Hạo một chút. Sau đó xoay người mà đi.

Trận đấu kết thúc, kết thúc trong tràng diện rung động như thế. Các quý tộc, khán giả, bao gồm một vài dân cờ bạc, đều có chút cuống cuồng đứng dậy, nhanh chóng rời đi. Bọn hắn thực sự không nguyện ý ở lại nhìn thấy tên Ma Vương kinh khủng toàn thân bao trùm trong hồn đạo khí hình người. Đúng vậy, trong mắt bọn hắn, lúc này Hoắc Vũ Hạo cùng Ma Vương không khác gì nhau.

Từng phần thưởng được bày ra trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Đống kim loại hiếm tính bằng từng tấn, còn có phần thưởng trọng yếu nhất, hồn đạo khí cấp chín Nhật Nguyệt Thần Châm.

Nhật Nguyệt Thần Châm, trên thực tế là hai kiện hồn đạo khí hình vòng tròn, một lớn một nhỏ, lớn thì có đường kính ước chừng một mét năm, nhỏ thì chừng một mét. Kiện lớn màu vàng, kiện nhỏ màu bạc. Phía trên được khắc hoa văn phức tạp, ngay cả Hoắc Vũ Hạo đã tương đương hồn đạo sư cấp bảy mà nhìn vào đều có loại cảm giác choáng đầu hoa mắt.

Diệp Vũ Lâm thở dài một tiếng, đem Nhật Nguyệt Thần Châm giao cho Hoắc Vũ Hạo. Trầm giọng nói:

- Muốn sử dụng nó thì tu vi của ngươi nhất định phải đạt đến Hồn Đấu La trở lên. Nếu không thì ngươi căn bản không cách nào khống chế nó, cũng không có đầy đủ hồn lực để thôi động nó. Không nên có ý đồ phá giải hồn đạo khí của ta, nếu không nó sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan. Ta chỉ căn dặn thế thôi.

Nói đến đây, Diệp Vũ Lâm dừng lại một chút, vị Tinh Không Đấu La này cuối cùng vẫn là nhịn không được mà nói:

- Ta rất có hứng thú đối với kết cấu hồn đạo khí hình người của ngươi, nếu như ngươi nguyện ý thì có thể bán bản vẽ cho ta, giá tiền dễ thương lượng. Đây là phương thức liên lạc của ta.

- Nói xong, hắn đem một cái thẻ đưa cho Hoắc Vũ Hạo.

- Được rồi.

Hoắc Vũ Hạo cũng không nhiều lời, lập tức thu lấy tấm thẻ.

Hòa Thái Đầu lúc này cũng đã đi tới Hoắc Vũ Hạo bên cạnh, đem cánh tay chạm nhẹ vào hắn. Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn hắn một cái, trên mặt toát ra một tia mỉm cười thản nhiên. Lúc này, bên cạnh bọn họ, cả năm tên tà hồn sư đều đã phong kín tất cả tuyến đường rời đi. Ngoại trừ vị phó giáo chủ không thấy khuôn mặt, mỗi một người khác đều lộ ra vẻ mỉm cười hài lòng.

Hoắc Vũ Hạo cũng cười, bất quá nụ cười của hắn giấu bên trong hồn đạo khí hình người, thời gian không sai biệt lắm.

---------------------------------

Trong thương khố ngầm.

Ầm ầm!

Vô số mảnh vụn kim loại bay tán loạn ra tứ phía, nhưng địa cung kiên cố lại không có rung động quá lớn, chỉ là gần đại môn tầng một tràn đầy kim loại hiếm vung vãi khắp nơi, khiến cho Hồn Đạo Xạ Tuyến bắn ra loạn xạ.

Từ Quốc Trung sắc mặt âm trầm xua tan khói mù trước người, Hồn Đạo Xạ Tuyến chỉ cần đến trước người hắn một mét liền bị một tầng bình chướng vô hình ngăn cản ra ngoài.

Hệ thống phòng ngự của thương khố ngầm quả nhiên được thiết kế quá hoàn mỹ, đến mức bọn hắn dùng thời gian rất dài mới phá hủy được các loại hồn đạo khí bẫy rập phía ngoài, sau đó mới có thể tiến hành bạo phá, phá hoại đại môn.

Trong thời gian này tổn thất to lớn có thể tưởng tượng được. Muốn đem chúng sửa chữa không chỉ cần đại lượng tiền tài, càng cần có thời gian dài. Nhưng Từ Quốc Trung cũng không có cách nào khác, hắn nhất định phải mau chóng tiến vào trong thương khố ngầm, nhìn xem lần này có bao nhiêu tổn thất. Hơn nữa, hắn tuyệt đối không thể nói chuyện này ra ngoài, nhất định phải tận khả năng giữ bí mật. Bằng không mà nói, thái tử Từ Thiên Nhiên muốn vạch tội hắn thì tuyệt đối không khó khăn. Khi đó, hắn sẽ gặp vấn đề lớn.

Từng đạo Hồn Đạo Xạ Tuyến cường hoành bắn về lưng Từ Quốc Trung, các vị cao giai hồn đạo sư dưới trướng hắn nhao nhao dùng hồn đạo khí xâm nhập vào đại môn tầng một.

Một tên hồn đạo sư cấp tám lên tiếng:

- Xem ra cơ quan bên trong không gặp vấn đề lớn, vẫn như cũ có thể mở ra. Thân Vương điện hạ, ta đi vào trước dò đường.

Thấy thuộc hạ của mình trung thành như thế, khiến cho sắc mặt Từ Quốc Trung hơi dễ nhìn một chút, gật đầu:

- Cẩn thận một chút.

- Vâng.

Hồn đạo sư cấp tám như ngựa quen đường cũ, tiến vào trong kho hàng, bắt đầu nhanh chóng tra xét tình huống tầng một. Rất nhanh, thanh âm của hắn liền truyền tới từ phía xa.

- Điện hạ, tầng một không bị mất trộm, nhưng đại môn thông hướng tầng hai lại bị tổn hại. Tất cả hồn đạo khí bẫy rập vẫn bình thường, cũng không có dấu vết bị phát động. Tựa hồ người này rất quen thuộc với bố trí của chúng ta.

Từ Quốc Trung mang theo những người khác tránh đi từng cái bẫy rập, rất nhanh đã đến đại môn thông hướng tầng hai. Nhìn các mảnh vụn rơi lả tả trên mặt đất, hắn ngồi xổm người xuống, cầm lên một cái xem xét.

Thân là hồn đạo sư cấp chín, Từ Quốc Trung đối với kim loại hết sức quen thuộc. Rất nhanh, sắc mặt của hắn cũng có chút thay đổi:

- Vậy mà mảnh "kim loại" này lại mất đi hết thảy đặc tính kim loại, giống như đã trở thành tro bụi. Chuyện này là thế nào? Đại môn này dùng hơn mười loại hợp kim để chế tạo, bản thân nó còn bổ sung thêm Hồn Đạo Hộ Tráo. Muốn phá hoại càng nhất định sẽ xuất ra cảnh báo, làm sao kẻ xâm nhập này lại làm được? Lý Xung hẳn là nội ứng.

Hiện tại trong lòng hắn tự nhiên đưa ra phán đoán rõ ràng. Lý Xung mất tích, mà tất cả cơ quan bên ngoài đều không có bị phát động, chỉ có một ít linh kiện bị người ta phá hoại. Mãi cho đến trong này, nếu không phải người cực kỳ quen thuộc với nơi này thì tuyệt đối không làm được. Mà người này chỉ có thể là người phụ trách phòng thủ hôm nay, Lý Xung, chỉ có hắn mới biết những thứ này.

Vẻ tàn nhẫn trong khóe mắt Từ Quốc Trung chợt lóe lên rồi biến mất, trầm giọng nói:

- Tiến vào tầng hai.

Ở tầng hai mới chứa các kim loại hiếm trân quý nhất!

Lúc này, Từ Quốc Trung ngược lại không còn lo lắng. Dù sao, tuyệt đại đa số kim loại hiếm đều có mật độ hoặc trọng lượng cực lớn. Coi như là dùng trữ vật hồn đạo khí để vận chuyển, thì cũng không có khả năng mang đi quá nhiều mới đúng. Mà chút tổn thất này, đối với thương khố khổng lồ, có ngàn năm tích lũy mà nói thì cũng không tính cái gì. Chỉ cần tổn thất không quá lớn, hắn ắt có niềm tin đem chuyện này áp xuống.

Nhưng mà, sau khi tiến vào tầng hai, sắc mặt của Từ Quốc Trung rất nhanh liền trở nên khó coi. Nguyên bản từng đống kim loại hiếm trân quý được bày đặt vô cùng chỉnh tề, vậy mà từng mảng lớn đã trống trơn. Chỉ vừa đi vào không đến mười mấy mét, nhìn thấy số lượng tổn mà giật mình.

- Chết tiệt! Hắn nhất định đã sớm có dự mưu. Toàn chọn lựa những thứ trân quý nhất mang đi.

Sắc mặt khó coi của Từ Quốc Trung phảng phất như muốn nhỏ ra nước.

Càng đi vào bên trong, sắc mặt của hắn càng trầm xuống, tổn thất to lớn đã vượt xa dự đoán của hắn, căn bản đã không cách nào dùng tiền tài để cân nhắc. Nhất là vài loại kim loại đặc biệt hi hữu càng bị càn quét trống không. Ví dụ, trong kho hàng dự trữ số lượng Kim Cương Tinh Kim không đến một tấn, ngay cả một tí bột phấn cũng không lưu lại!!!

- Điện hạ, không xong. Đại môn tầng ba cũng bị mở ra.

Âm thanh của một tên thủ hạ xa xa truyền đến. Từ Quốc Trung chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi. Đại môn tầng ba vậy mà cũng bị mở ra? Một loại dự cảm bất an nhanh chóng hiện lên trong lòng hắn.

Rất nhanh, Từ Quốc Trung đã dẫn theo thuộc hạ đi tới đại môn thông vào tầng ba.

Dấu vết phá cửa giống như đúc ở đại môn tầng hai. Đại môn kiên cố cũng hóa thành tro tàn. Cuối cùng cũng có một điều duy nhất khiến Từ Quốc Trung hơi yên tâm, liếc nhìn vào kho tàng mênh mông khổng lồ ở tầng ba, cũng không có dấu vết mất quá nhiều hồn đạo khí.

- Lấy đi! Bọn chết tiệt. Ta để bọn ngươi lấy đấy! Có bản lĩnh thì sao không lấy hết đi.

Từ Quốc Trung cuồng loạn hét lớn một tiếng. Dù sao dung lượng của trữ vật hồn đạo khí cũng có hạn, nhưng đống kim loại hiếm bị trộm đi lại làm lòng hắn đau như cắt.

- Đi dò xét xem tầng thứ ba bị tổn thất những thứ gì.

Rất nhanh, âm thanh có chút run rẩy của bọn thuộc hạ truyền đến.

- Điện hạ, tất cả Bình Sữa Kín, Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp năm trở lên đều... đều mất trộm...

Oa!

Từ Quốc Trung điên cuồng phun ra một ngụm máu, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hoàn toàn trắng bệch. Quá độc ác, tên khốn kiếp Lý Xung cũng quá hung ác. Vậy mà, vậy mà...

Đúng lúc này, bỗng nhiên ánh mắt của Từ Quốc Trung nhìn về một hướng, bởi vì ở hướng đó có một tầng ánh sàng màu đỏ nhàn nhạt đang lặng yên lan ra.

Tốc độ khuếch tán của luồng ánh sáng đỏ rất nhanh, chỉ là một lát sau, những viên Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn chồng chất như núi đã được phủ lên một màu đỏ.

Từ Quốc Trung thân là hồn đạo sư cấp chín, rất nhanh liền đoán được chuyện gì, một vẻ tuyệt vọng hiện lên trong mắt hắn, ngơ ngác tự nhủ:

- Hồn đạo khí bạo tạc hẹn giờ...

Một màu đỏ bốc lên!

-----------------------------------------------

- Đường Ngũ, cảm ơn ngươi đã cống hiến vì bản minh. Những thứ này nên thuộc về ngươi.

Bao gồm cả Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín, tất cả ban thưởng của Tịch Thủy Minh đều được bày ra trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK