...
- Ngươi còn chờ cái gì nữa? Tầng hào quang đó đã suy yếu rồi, đây là lúc thích hợp nhất để phá vỡ nó.
Y Lai Khắc Tư nói.
...
Hoàng Kim Lộ vừa kết thúc, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo buông tay đồng thời vươn hai tay ra. Còn Vương Đông thì nâng tay phải của mình lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bọn họ thậm chí còn nhìn thấy cả bóng của mình trong mắt của đối phương, giờ phút này có thể nói, hai người, tâm linh tương thông.
Hoắc Vũ Hạo giống như đang che chở cho một thứ một cùng quý giá, hai tay hẳn đưa ra nắm chặt lấy tay phải của Vương Đông, đồng thời nhắm mắt, đôi tay của hắn lúc này đã biến thành màu trắng, mà tay phải của Vương Đông lại hóa thành một màu vàng nhạt kỳ quái. Ba bàn tay hợp vào nhau, một cỗ khí thế cực kỳ kinh khủng xuất hiện lan tỏa khắp sang đấu.
Nhìn từ bên ngoài chỉ có thể thấy bức màn sương băng đột nhiên nhanh chóng lan tỏa ra bên ngoài, như nụ hóa hé nở thành một đóa hoa xinh tươi rực rỡ vậy, có điều, hòa vào nó là một áp lực uy nghiêm khiến người người run sợ. giờ phút này, người có thể thật sự cảm nhận nguồn áp lực ấy một cách chân thật nhất chỉ có thể là Lăng Lạc Thần và Từ Tam Thạch.
Cả hai hoàn toàn không thể diễn tả được sự rung động trong lòng mình nữa, vì một màn đang diễn ra trước mắt hai người quá mức kinh hãi, quá mức khó tin.
Khi quầng sáng màu trắng đan xen vào ánh sáng màu vàng ánh kim, thì cả hai Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông đều hòa lẫn vào trong ấy, ngay sao đó, một bóng người cao lớn lặng lẽ xuất hiện phía sau ánh hào quang.
Ảo ảnh này cao chừng hai thước, dáng người cao lớn khôi ngô, mái tóc màu đen dài buông xõa sau lưng, anh chàng ấy mặc một bộ trang phục màu trắng dài sáng bóng giống như được đính kim cương lên vậy. Hắn có đôi mắt màu xanh biếc, không phải màu xanh sẫm mà là một màu xanh vô cùng vô tận. Dựa theo tướng màu này, thì người kia giống Hoắc Vũ Hạo đến tám phần. Hoặc nói một cách cụ thể và chính xác hơn, đây căn bản là hình ảnh Hoắc Vũ Hạo đã trưởng thành.
Khi ảo ảnh này xuất hiện, màn sương băng đang lan tỏa ra xung quanh đột nhiên điên cuồng ào ào bay về phía hắn bắn thẳng lên trời, ngay cả hồn lực của Lăng Lạc Thần cũng bị rút đi vì sự biến hóa bất ngờ này.
Lăng Lạc Thần vốn là người thông minh, đúng là cô khá bất ngờ trước tình huống này nhưng hoàn toàn không có ý phản khán hoặc ngăn cản ngược lại còn tiếp tục duy trì bức màn sương băng. Tuy bức màn sương băng vì quá trình này mà biến mất một lượng lớn nhưng vẫn dư sức bao phủ lấy bốn người bọn họ.
Đây rõ ràng là ảo ảnh nhưng sao lại chân thật đến thế. Ảo ảnh đó đưa tay phải lên, đặt vào bên trong tầng hào quang, tầng hào quang ấy dần ngưng tụ, còn ảo ảnh ấy thì biến mất. Khi ảo ảnh hình người kia biến mất, cả Từ Tam Thạch lẫn Lăng Lạc Thần đều xuất hiện một cảm giác vô cùng kích thích.
Nháy mắt sau, Tinh Chi Thủ Hộ lại run rẩy, và sau đó, xuất hiện một cái chùy thật lớn.
Cái chùy này đen như mực, nhưng hai đầu đều gồ lên một thứ khá sắc bén, vật gồ lên ấy có màu xanh biếc, còn chuôi chùy lại như được phủ một lớp hạt kim cương nho nhỏ như hạt trân châu vậy.
Cũng trong tích tắc này, một âm thanh nức nở chợt vang lên. Giống như bầu không khí đang di chuyển xung quanh vì sự xuất hiện của nó mà bật khóc. Hai đầu nhọn sắc bén của thanh chùy đó bỗng sáng rực lên màu xanh biếc, thân chùy lóe sáng màu vàng ánh kim còn cán chùy lại có màu trắng của băng, ba loại ánh sáng khác nhau đồng loạt nở rộ. Sau đó, thanh chùy liền hóa lớn dài đến mười thước, đầu chùy có đường kính chừng ba thước, phía trên nó đã hóa thành một màu đỏ huyết rực rỡ.
Tất cả các loại ánh sáng vừa xuất hiện từ nãy giờ giống như bị thứ màu đỏ như máu kia liên tục cắn nuốt, mà ban nãy, sự sụp đổ cuối cùng của Tinh Chi Thủ Hộ cũng bắt nguồn từ nó.
Phảng phất cứ như có một bàn tay vô hình đang điều khiển thanh chùy này. Tiếp theo đó, chùy rơi.
Khi công chúa Cửu Cửu nhìn sang đã thấy thanh chùy từ từ rơi xuống rồi. Cô cảm thấy, Tinh Chi Thủ Hộ của mình thoáng hiện một tia đỏ huyết, sau đó, lồng ngực cô bỗng nhói đau, viên thủy tinh hình thoi trên trán run rẩy kich liệt, sau đó, trên viên thủy tinh xuất hiện vài vết nứt, Tinh Chi Thủ Hộ triệt để sụp đổ.
Ánh sáng màu đỏ huyết chợt hiện rồi tắt, băng sương trên sàn đấu cũng nối gót tan biến.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại một lần nữa xuất hiện trên sàn đâu nhưng lúc này Vương Đông đã ngã xuống tựa vào lưng Hoắc Vũ Hạo, rõ ràng đã mất đi ý thức.
Hoắc Vũ Hạo vẫn còn hơi tỉnh táo, hắn nhìn thẳng về trước, tay phải ấn lên trán một cái, sau đó ngón trỏ và ngón giữa chỉ thẳng lên trời.
Nhất thời, một tia sáng màu xanh kì lạ bay thẳng lên không trung rồi biến mất, nơi tia sáng bay đến dĩ nhiên là chiếc lồng phòng ngự tuyệt đối đang giam giữ Mã Tiểu Đào rồi.
Cũng ngay lúc này, hai mắt Hoắc Vũ Hạo khẽ sụp xuống, nhưng hắn vẫn không quên liếc nhìn công chúa Cửu Cửu, ánh mắt còn kiêu ngạo hơn lúc đầu trận đấu cô ấy nhìn hắn nữa. Sau đó, hắn cũng ngất xỉu theo người bạn đang tựa vào lưng mình.
Keng.
Chiếc lồng phòng ngự vị tia sáng kia đánh vào vang lên một tiếng động thật lớn, sau đó nó run rẩy kích liệt, ban đầu vốn có màu vàng rực rỡ sáng lạn nay giảm xuống bằng tốc độ kinh người, chỉ trong hai hơi thở, ánh sáng màu vàng dã chuyển thành màu xám, còn bản thân chiếc lồng cũng hiện ra rõ ràng bằng màu bạc thật sự của mình.
Khi màn sương băng tan biến thì những khán giả bên dưới cũng được nhìn thấy rõ ràng tình huống trên sàn đấu.
Tinh Chi Thủ Hộ bề ngoài chỉ là Hồn Kỹ từ Hồn Hoàn thứ tư của công chúa Cửu Cửu. Nhưng thực tế không phải muốn có thể sử dụng là sử dụng. Vũ Hồn Tinh Quan mạnh hơn những vũ hồn bình thường rất nhiều, người có vũ hồn ấy cũng có thiên phú cực cao nhưng đồng thời, khi tu luyện phải trả cái giá không nhỏ.
Hồn Sư có vũ hồn Tinh Quan chỉ có thể tu luyện vào ban đêm, vì họ nhất định phải hấp thu năng lượng từ các vì sao trên trời để tăng cường tu vi cho mình, hơn nữa, những hồn kỹ muốn thi triển phải thông qua năng lượng hấp thu ấy mới có thể sử dụng. Trong đó, kỹ năng cần hấp thu lâu nhất cũng chính là Tinh Chi Thủ Hộ kia.
Mười tám viên thủy tinh sáng như ánh sao ấy cần mười tám ngày không ngừng hấp thu năng lượng mới hoàn thành, uy lực của Tinh Chi Thủ Hộ sẽ tăng lên nương theo tu vi crua hồn sư, đây là một kỹ năng vô cùng hiếm thấy, vì nó không phụ thuộc vào năm tuổi của Hồn Hoàn. Nhưng điểm yếu lại cực kỳ rõ ràng, một lần sử dụng phải cần ít nhất mười tám ngày sau mới lại sử dụng tiếp được.
Đây cũng là lý do tại sao Tinh Chi Thủ Hộ có lực phòng ngự biến thái như vậy, chẳng những nó có thể sử dụng trên một phạm vi lớn mà với tu vi của công chúa Cửu Cửu đây, lực phòng ngự của nó còn muốn mạnh hơn một Chiến Hồn Sư hệ Phong Ngự bậc Hồn Đế nữa. Với nguyên nhân ấy, công chúa Cửu Cửu và Hoàng Đế Tinh La mới tự tin vào chiến thắng như vậy.
Nhưng, giờ phút này, một kỹ năng với lực phòng ngự biến thái cũng bị phá vỡ. Rõ ràng với thực lực của những người trong học viện Sử Lai Khắc, lẽ ra không có ai đủ khả năng làm thế mới đúng. Chỉ có một lý giải duy nhất là một trong bốn người nấp trong bức màn sương mù ấy vừa vặn có năng lực khắc chế Tinh La Thủ Hộ.
Mà ngay sau đó, mọi người lại càng bất ngờ hơn vì kiện Hồn Đạo Khí cấp bảy được xưng là có lực phòng ngự tuyệt đối cũng xảy ra vấn đề.
...
"Đao khắc Phệ Linh đã được ta tịnh hóa vẫn chưa biến mất, Sinh Linh Kim chứa đựng một lượng Sinh Mệnh Lực khủng bố như thế nào ngươi không thể tưởng tượng được đâu, cho nên, ngươi phải tự mình làm ra một thanh đao khắc, đồng thời khi đó uy lực của Sinh Linh Kim mới thật sự hé mở, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tên của nó sẽ là Sinh Linh Thủ Vọng. Thanh đao đó ngoài việc có thể rót ra mà đồng thời cũng có thể rút đi Sinh Mệnh Lực. Khả năng tước đoạt ấy gọi là Tài Quyết. Những Sinh Mệnh Lực được nó rút đi đều trở về nằm trong Sinh Linh Thủ Vọng.
Mỗi năng lượng tồn tại trên đời này đều có sinh mệnh, mỗi khi tước đoạt Sinh Mệnh Lực nếu gặp phải phản kháng mới mất đi hiệu lực, có điều ở thế giới Hồn Đạo Khí này của ngươi, nó là một loại vũ khí khá tốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Y Lai Khắc Tư nói.
...
Nếu Mã Tiểu Đào bỏ qua cơ hội trước mắt thì đây chẳng phải là Mã Tiểu Đào nữa, trong thời gian bị nhốt ở bên trong, không giây phút nào cô ngừng thử phá tan nó cả.
Tính tình Mã Tiểu Đào thế nào? Ví bản thân cô là một thùng thuốc súng cũng không sai. Có điều, cô không phải dạng người nóng nảy bộp chộp không có đầu óc, mà ngược lại, bề ngoài cô như thế cũng vì sự nháy bén thông minh kia được cô che giấu vô cùng hoàn hảo.
Sau vài lần thử công kích mạnh cô đã hiểu, với tu vi của mình, cô không thể nào phá vỡ được chiếc lồng giam này, ít nhất trong một thời gian ngắn nữa là không thể, tiếp đó, cô có một quyết định vô cùng sáng suốt, cô trực tiếp ngồi xuống trong lồng đấy, vừa cẩn thận khám phá vừa bắt đầu vận chuyển hồn lực khôi phục lại lượng hồn lực đã tiêu hao ban nãy, đồng thời cũng không quên quan sát tình huống bên ngoài.
Mã Tiểu Đào biết, nếu mình liều mạng tấn công thì thời gian chiếc lồng giam này biến mất sẽ giảm xuống một ít nhưng một khi đối phương đã sử dụng đến món Hồn Đạo Khí này để giam giữ cô thì tuyệt đối khi mình thoát ra cũng sẽ bị đối phương liên thủ tấn công như Đái Thược Hành kia. Đã vậy, thì cô thà chọn cách từ từ chờ đợi.
Bất kể đối phương có chiến thuật gì, chỉ cần cô không ngã xuống thì kết quả vẫn chưa được ấn định. Hiện nay tạm thời học viện Sử Lai Khắc mất đi đội trưởng là cô nhưng vẫn còn là Đái Thược Hành, hắn không phải là người bị đánh bại một cách dễ dàng như thế, nếu có hắn có thua, thì cũng sẽ khiến đối phương trả giá không nhỏ. Hơn nữa, chiếc lồng giam có lực phòng ngự mạnh như thế này không thể duy trì trong thời gian dài được. Cho nên, cô chờ đợi, một khi mình thoát ra sẽ trả cả vốn lẫn lời cho đối thủ.
Cô ngồi bên trong quan sát cục diện, cẩn thận từng ly từng tý mọi góc độ cô có thể quan sát được, cô chờ một cơ hội để nghịch chuyển càn khôn. Từ trước đến nay, cô chưa hề mất đi lòng tin vào thực lực của mình. Mã Tiểu Đào tự nói với bản thân, chỉ cần cô không ngã xuống thì học viện Sử Lai Khắc sẽ không dễ dàng chịu thua.