Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kính Hồng Trần mỉm cười giới thiệu:

- Minh Đô có thể xem là một thành tựu đáng để người đế quốc Nhật Nguyệt tự hào. Ta dám chắc cho dù gộp cả ba thủ đô của đế quốc Tinh La, Thiên Hồn, Đấu Linh cũng không thể so được với Minh Đô.

Lúc này trời đã tối, nhưng vì tối mới khiến mọi người rung động mãnh liệt hơn. Hoắc Vũ Hạo dõi mắt nhìn xa, chỉ thấy dưới chân là một tòa kiến trúc lớn, nhìn không thấy điểm cuối, mà những tòa nhà bên trong đó đều không có nơi nào thấp hơn năm tầng. Thậm chí hắn còn thấy có tòa hơn mười tầng. Đây là một quy mô mà hắn chưa từng được thấy ở thành Sử Lai Khắc hay thành Tinh La. Hơn nữa, thật khó mà đếm được ở đây có tất cả bao nhiêu tòa nhà. Ánh đèn sáng rực từ vô số nơi chiếu rọi vô cùng sặc rỡ.

Giữa các tòa nhà là những con đường lớn, ngã tư chi chít khắp nơi, có một số con đường còn rộng hơn ba mươi thước. Hoắc Vũ Hạo còn mơ hồ cảm nhận được, trong đâu đó phản phất xuất hiện một chút dao động Hồn Lực.

Phàm vũ lúc này không kiềm được bật hỏi:

- Đường chủ Hồng Trần, sao Minh Đô lại không có tường thành?

Kính Hồng Trần nói:

- Minh Đô không cần tường thành.

Tuy hắn nói câu này với vẻ vô cùng bình thường nhưng rõ ràng biểu lộ một sự tự tin tuyệt đối. Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến người nghe suy nghĩ miên man. Mà vị Đường chủ này dĩ nhiên sẽ không nói ra bí mật của bọn họ.

Kính Hồng Trần dẫn đoàn người bay về phía nam, lúc này Hoắc Vũ Hạo chú ý thấy, trong quá trình này, có một số đốm nhỏ màu vàng sậm không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, hơn nữa còn rất có quy luật, lập lại theo một vòng tuần hoàn.

Tuy Hoắc Vũ Hạo không biết đấy là gì nhưng hắn biết, Kính Hồng Trần sẽ không làm những chuyện không có mục đích. Nên hắn dựa vào Tinh Thần Lực hơn người của mình mà âm thầm ghi nhớ quy luật của nó.

Những gì Kính Hồng Trần vừa nói hoàn toàn không phải là thổi phồng, chỉ riêng chuyện bọn họ bay với tốc độ hơi giảm một chút nhưng cũng mất gần mười năm phút mới đi đến được phía nam Minh Đô. Nếu chỉ xét riêng về mặt diện tích, dù Hoắc Vũ Hạo chưa từng đến thủ đô đế quốc Đấu Linh nhưng hắn cũng có thể dám chắc ba thủ độ của ba đế quốc lớn cộng lại e rằng không lớn bằng một nửa Minh Đô. Một thành thị có quy mô lớn thế này làm sao không khiến người chấn động được?

Xa xa, một khu vực được một dãy các con đèn chiếu sáng bao phủ xung quanh tạo thành hình lục giác, hiện ra trước mắt mọi người. Diện tích của khu vực có hình lục giác này đủ để so với một tòa thành thị bậc trung. Bên trong có không ít tòa nhà, nhưng khu vực đất trống thì nhiều hơn. Kính Hồng Trần giới thiệu với mọi người khu vực này thuộc về học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.

Kính Hồng Trần dẫn cả đoàn người đáp xuống một quảng trường lớn, sau đó màn ánh sáng lặng lẽ tan biến mà mọi người không hề cảm nhận được gì. Và kiện Hồn Đạo Khí thần kỳ kia cũng biến mất.

Lúc này trên quảng trường đang có chừng mười mấy người đứng chờ. Trong đó, một người đàn ông có dáng người mập lùn bước về phía Kính Hồng Trần, cung kính nói:

- Đường chủ, mọi thứ đã sắp xếp xong.

Kính Hồng Trần mỉm cười nói:

- Để ta giới thiệu với mọi người, đây là chủ nhiệm của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, Lâm Giai Nghị. Trong khoảng thời gian hai năm rưỡi này, các vị có chuyện gì cứ tìm hắn. Giai Nghị, ngươi sắp xếp cho bọn nhỏ đi. Lão sư Phàm Vũ, mời ngươi đi theo ta.

Kính Hồng Trần nói xong liền dẫn Phàm Vũ rời đi. Phàm Vũ cũng không hỏi nhiều, chỉ liếc mắt với Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo rồi đi theo hắn. Từ giờ phút này, quá trình trao đổi học tập chính thức bắt đầu.

- Dạ.

Dáng người của Lâm Giai Nghi không hề thua kém Kính Hồng Trần, chẳng qua hơi trẻ hơn Kính Hồng Trần một chút thôi, hắn vung tay phải lên, những người đứng phía sau hắn lần lượt bước ra, mỗi người di chuyển về phía học một học viện của học viện Sử Lai Khắc, trên tay bọn họ còn cầm một cái khay nữa.

- Hoan nghênh mọi người đến học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, hai năm rưỡi sắp tới đây, các vị xem như là một thành viên của học viện chúng tôi, vì để lần trao đổi này được thành công, chúng tôi sẽ sắp xếp cho các vị hoàn cảnh học tập tốt nhất. Chẳng những mỗi tuần có hai ngày được vào học trong Minh Đức Đường mà còn có quyền tham gia sát hạch vào Minh Đức Đường. Nếu có thể thông qua sát hạch, các ngươi sẽ trở thành một thành viên của Minh Đức Đường. Mãi đến khi nào lần trao đổi học tập này chấm dứt thì thôi.

- Cái khay trước mặt các ngươi chính là huy hiệu của đệ tử ở đây, bản đồ của học viện và chìa khóa phòng. Tuy hiện nay đã khá muộn nhưng để các ngươi sớm được mặc đồng phục của học viện, các lão sư đây sẽ cho các ngươi làm một bài kiểm tra đơn giản, để xác định tình trạng thân thể của các ngươi. Sau này trong quá trình học tập nếu có việc gì cần giúp đỡ có thể đến tìm ta.

Mọi người lần lượt nhận lấy đồ của mình. Dạ Hiểu Thắng rất tự nhiên dẫn đầu bước ra, những đệ tử nội viện còn lại cũng lần lượt bước theo sau, cuối cùng là huynh đệ Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo. Cả đoàn được dẫn về hướng có tòa Giáo Học Lâu cách đó không xa.

Hoắc Vũ Hạo vừa đi vừa lấy bản đồ ra xem, bóng tối dĩ nhiên không ảnh hưởng được đến thị giác của hắn, diện tích của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư còn lớn hơn cả học viện Sử Lai Khắc nữa, đấy là đã tính cả diện tích của đảo Hải Thần luôn rồi đấy.

Trên bản đồ được ghi chú rất đơn giản, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chủ yếu được chia làm ba khu vực lớn: khu vực dạy học, ký túc xá và khu vực thí nghiệm.

Trong đó, khu vực thí nghiệm chiếm diện tích khoảng 2/3 trong tổng diện tích, dựa vào những gì hắn nhớ được khi nhìn xuống từ trên cao, bên trong những khu vực này còn rất nhiều tòa nhà khác nữa, nhưng trên bản đồ lại không ghi chú cụ thể nó được dùng làm gì.

Ở giữa khu vực thí nghiệm có một vùng được khoanh đỏ, trên đó viết ba chữ Minh Đức Đường. Nhìn thế này trông như Minh Đức Đường là một bộ phận của khu vực thí nghiệm, nhưng ai cũng biết đối với học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, thậm chí là cả đế quốc Nhật Nguyệt, nó có ý nghĩa quan trọng như thế nào.

Mà khu vực dạy học và ký túc xá lại được khi chú khá cẩn thận. Khu vực dạy học tổng cộng có mười hai tòa Giáo Học Lâu, cũng có sáu lớp, mỗi lớp là hai tòa nhà. Theo quy mô này có thể thấy số lượng đệ tử mà học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư thu nhận không hề kém học viện Sử Lai Khắc.

Trước khi đi, Huyền lão đã nói một số thông tin đơn giản về học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Trong đó, có cả kết cấu của học viện này.

Sáu lớp của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư không phân chia theo tuổi tác, trừ yêu cầu khi nhập học phải có Hồn Lực trên cấp mười và 1 Hồn Hoàn, tuổi không được lớn hơn 12. Thì sau đó, quá trình chia lớp không còn liên quan đến tuổi tác nữa.

Ở đây, chỉ cần có thực lực đạt đến bậc Hồn Đạo Sư cấp một vậy thì có thể vào lớp 2 để học tập. Tương tự như Hồn Đạo Sư cấp 2 thì lớp 3… So với kỳ sát hạch nặng nề của học viện Sử Lai Khắc, bầu không khí học tập tại đây thoải mái hơn nhiều. Chỉ cần thông qua sát hạch Hồn Đạo Sư là được.

Đương nhiên, sát hạch Hồn Đạo Sư ở đây cũng khác biệt với hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc. Nhưng khác thế nào thì Hoắc Vũ Hạo cũng không biết.

Có điều, không phải hoàn toàn dễ dàng như thế, nếu trước 18 tuổi vẫn chưa đạt được cấp độ Hồn Đạo Sư cấp ba thì phải rời khỏi học viện tự tìm đường sống. Nhưng nếu đạt được yêu cầu này thì có thể ở lại học viện đến năm 25 tuổi. Trước 25 tuổi đạt đến được bậc Hồn Đạo Sư cấp 5 thì có tư cách tham gia sát hạch vào Minh Đức Đường.

Lúc này, tòa nhà mà những lão sư kia dẫn đoàn người đến chính là Giáo Học Lâu năm nhất.

Các tòa Giáo Học Lâu này rất lớn, đường hành lang kéo dài hun hút. Chủ nhiệm Lâm Giai Nghị lần lượt giới thiệu với mọi người, vì cách thức thăng cấp của học viện thế này nên số lượng đệ tử giữa các học viện chênh lệch rất lớn. Như năm nhất có đến ba mươi hai lớp nhỏ, mỗi lớp nhỏ có bốn mươi học viên. Đến năm hai thì còn khoảng một phần ba. Còn đến năm năm với năm sáu thì không còn phân biệt lớp nữa, lúc đó các lão sư sẽ hướng dẫn bọn họ tu luyện, học tập, chuẩn bị tham gia sát hạch vào Minh Đức Đường.

Hoắc Vũ Hạo quan sát khắp nơi, trong tòa Giáo Học Lâu này, có vô số Hồn Đạo Khí được chế tạo từ kim loại, trông rất tinh xảo. Có một số thứ hắn miễn cưỡng nhìn ra được tác dụng nhưng có một số thứ hắn nhìn không ra.

Lâm Giai Nghi dẫn đoàn người đi về phia đông của Giáo Học Lâu rồi dừng lại trước một cửa phòng. Phía trên cửa phòng có viết ba chữ: Thể Trắc Thất (phòng kiểm tra cơ thể).

Lâm Giai Nghị lấy ra một thẻ bài, lắc lắc trước một vật hình tròn dường như được chế tạo từ thủy tinh.

Bỗng nhiên vang lên một tiếng “Tích”, cánh cửa kim loại nhẹ nhàng trượt về hai phía. Lâm Giai Nghi dẫn cả đoàn người bước vào.

Diện tích của căn phòng này không lớn lắm, chừng 100 thước vuông, bên trong có rất nhiều kiện Hồn Đạo Khí to lớn.

Ở hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc không phải không có Hồn Đạo Khí cỡ lớn nhưng đa số đều dùng để xử lý kim loại, tạo hình hay cắt khoan linh tinh. Mà những kiện Hồn Đạo Khí trước mặt bọn họ lại không giống như thế, nó gọn gàng và mơ hồ còn có dao động Hồn Lực.

Lâm Giai Nghi vỗ tay, thu hút sự chú ý của đoàn người học viện Sử Lai Khắc về phía mình:

- Đây là Thể Trắc Khu của học viện chúng tôi. Tất cả các đệ tử mỗi năm đều phải đến đây kiểm tra một lần. Lát nữa các ngươi không cần căn thẳng, các kiện Hồn Đạo Thể Trắc Nghi kia sẽ không làm các ngươi bị thương. Có điều, lúc này cần thu lại các kiện Hồn Đạo Khí trên người các ngươi, tránh để ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra. Trong lúc kiểm tra, Hồn Đạo Khí Trữ Vật của các ngươi cũng đưa cho bạn học giữ hộ. Phải đảm bảo trên người không có một chút kim loại nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK