Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Translator: Krystal (fb.com/Krystal99SK)
Editor: Mạc Tuyết Nhi (fb.com/AnnWhitelotus)
Warning: Nghiêm cấm truyenyy tham khảo, sử dụng chương này dưới mọi hình thức và không được phép đăng lên web của họ. Những trang khác khi đăng tải vui lòng giữ lại tên các dịch giả và thông báo này.

Về phần các cường giả Phong Hào Đấu La thì bên phía Nhật Nguyệt đế quốc đối mặt với học viện Sử Lai Khắc hiển nhiên là chẳng có được chút lợi thế nào.

Từ Thiên Nhiên lúc nào cũng chú ý cục diện trên bầu trời, thấy phe mình càng lúc càng rơi vào thế bất lợi thì sắc mặt hắn cũng trở nên âm trầm.

- Truyền lệnh cho đường chủ chuẩn bị.

- Vâng.

Mặc dù lúc thư phòng bị hủy diệt, hầu cận bên cạnh Từ Thiên Nhiên cũng chết gần hết những dẫu sao nơi đây vẫn là hoàng cung thì dĩ nhiên sẽ không thiếu người cho hắn ra lệnh.

Không lâu sau, trong lúc đang chiến đấu thì người của tam đại thế lực cùng với Trương Nhạc Huyên đột nhiên nghe thấy những âm thanh kì quái.

“Ầm ầm, cạch cạch, chi chi…”

Những âm thanh này không phải từ một hướng truyền tới mà là vang lên từ bốn phương tám hướng.

Cái này là…???

Trong lòng Trương Nhạc Huyên xiết chặt lại, Nguyệt quang trên thân phóng ra toàn lực bức lui Hắc Phượng Hoàng. Nhưng trên thân phượng hoàng phát ra tầng tầng hỏa diễm, hướng phía chính diện đánh tới, đúng kiểu không sợ chết.


Trương Nhạc Huyên cùng với cường giả của tam đại thế lực rất nhanh liền nhận thấy không ổn. Bọn họ hoảng sợ phát hiện toàn bộ hoàng cung Nhật Nguyệt đế quốc đang phát sinh biến hóa.

Các gian phòng có Hồn đạo hộ tráo bảo vệ ở xung quanh đang di chuyển. Không sai, chính là đang di chuyển.

Từng gian phòng mở ra xuất hiện từng cái đại môn cùng khẩu pháo từ bên trong chui ra. Kim khí lạnh lẽo sáng bóng thấp thoáng phía sau vòng Hồn đạo hộ tráo thả ra khí tức hủy diệt mãnh liệt.

Nếu như Hoắc Vũ Hạo ở chỗ này mà suy nghĩ cẩn thận nhất định sẽ phát hiện không phải chỉ có duy nhất một cái thương khố mà hắn đang “vơ vét”. Bởi vì ở chỗ đó hầu như không có Định trang Hồn đạo đạn pháo từ cấp bảy trở lên.

Mà cái thương khố ở đây càng thêm khủng bố và quý giá, ác ở chỗ lại nằm bên trong hoàng cung a. Mà bên trong lại chứa tất cả Hồn đạo khí cấp bảy trở lên, bổ sung cho cái thương khố bên kia.

Nhìn thấy đại môn mở ra cự pháo từ từ xuất hiện, cảm nhận xung quanh bốc lên hồn lực ba động kinh khủng. Trương Nhạc Huyên liền biến sắc, nàng không chút do dự nói:

- Mau chạy đi. Theo mặt đất rút lui.

Lúc này ở trên mặt đất cùng với kẻ địch ngược lại là an toàn nhất. Bởi vì những Hồn đạo pháo khủng bố kia đều nhắm lên trời. Dù sao tấn công mặt đất chính là hủy diệt hoàng cung đồng thời tàn phá Minh Đô. Nhưng nếu tấn công trên không tuyệt đối sẽ không có vấn đề đáng lo ngại nào.

Những Phong Hào Đấu La đang ở trên cao cảm nhận càng thêm mãnh liệt.

Đến cấp bậc Phong Hào Đấu La nếu có nguy hiểm thì bọn họ sẽ liền có cảm ứng. Lúc này trong lòng họ dâng lên một cỗ uy hiếp trí mạng mà không hề có điềm báo trước nào.

Loại cảm giác này thật quá kinh khủng.

Cho dù là Huyền lão cùng Độc Bất Tử khi nhìn xuống cũng phải hít sâu một hơi.

Hoàng cung Minh Đô bên dưới bây giờ đã biến thành một mảnh rừng rậm kim chúc.

Từng họng pháo to lớn từ trong các kiến trúc lộ ra ngoài, miệng pháo đã bắt đầu hiện ra quang mang chớp động. Rõ ràng là đang trong quá trình tụ lực.

Những cự pháo này dù là cái nhỏ nhất cũng có đường kính hơn một thước, cái lớn nhất mà Huyền lão nhìn thấy đường kính còn vượt qua hai thước.

Cho dù không hiểu rõ về Hồn đạo khí thì lão vẫn đoán được khẩu pháo này thấp nhất phải là Hồn đạo khí cấp tám. Mà trong đó lại còn không thiếu Định trang Hồn đạo khí.

Tiểu tử Hoắc Vũ Hạo đã đúng. Công kích hoàng cung chính là một lựa chọn hoàn toàn sai lầm. Nhật Nguyệt đế quốc lấy Hồn đạo khí xưng bá, quốc lực mạnh mẽ lí nào ở trọng địa như hoàng cung lại không có phòng bị chứ?

Độc Bất Tử trong mắt lóe lên hung quang, liền muốn đánh xuống phía dưới.

Ngay lúc đó Thân thể Long Tiêu Dao vốn dĩ đã khổng lồ đột nhiên xuất hiện biến hóa kịch liệt.

Hắc Long thân thể vốn chân thực bây giờ đã trở nên hư ảo. Nhưng chính vì hư ảo mà thân thể nhanh chóng phóng to ra.

Trong nháy mắt Hắc Long đã dài đến nghìn thước, vòng quanh trên không trung đem Huyền lão, Độc Bất Tử cùng phần lớn Phong Hào Đấu La bên phe của họ toàn bộ ngăn trở. Không để cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào phát động công kích xuống phía dưới.

Đến lúc này thì Huyền lão cũng không có biện pháp ứng đối, lập tức hét lớn một tiếng, nói:

- Rút lui.

Cường giả bên phía Học viện Sử Lai Khắc đã sớm nghe được lệnh của Huyền lão, bây giờ nghe lão nói vậy thì tất cả đều thoát ly chiến đoàn, nhanh chóng rút lui.

Thấy bọn họ vừa lui, Độc Bất Tử coi như muốn đánh tiếp cũng đành phải hạ lệnh rút lui. Nhưng mà hắn không cam lòng trong lúc rút lui nhịn không được liền chửi thề.

Một đám Phong Hào Đấu La mỗi người như một đạo lưu quang phóng đi, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.

Vị giáo chủ thần bí của Thánh Linh Giáo giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ của mình không đuổi theo. Hắn nhìn qua bên dưới liền thấy dưới mặt đất chằng chịt họng pháo cũng nhịn không được cảm thấy da đầu tê dại. Nội tình Nhật Nguyệt đế quốc không phải Thánh Linh Giáo của hắn có thể so sánh được.

Từ Thiên Nhiên lẳng lặng đứng đó, mắt thấy cuộc chiến xảy ra hoàn toàn tiến hành theo kế hoạch của hắn, trên mặt không khỏi toát ra một nụ cười đắc ý.

Lúc này Quất Tử mới chú ý đến, sở dĩ Từ Thiên Nhiên có thể đứng lên không phải do chân hắn đã bình phục mà do đã gắn một đôi chân giả. Đôi chân này chế tác cực kỳ tinh xảo, che giấu dưới quần rất khó có thể phát hiện.

Hồn đạo khí cấp chín! Thái tử điện hạ lại có thể sử dụng Hồn đạo khí cấp chín? Quất Tử thật chấn kinh.

Nàng tự nhận đối với Từ Thiên Nhiên hiểu rất rõ, thế nhưng lại không biết thực lực chân chính của hắn đạt đến trình độ như thế nào. Có thể Hồn đạo khí cấp chín ý vị như thế nào? Coi như cái Hồn đạo khí này có thể giảm xuống điều kiện để sử dụng nhưng này lực phòng ngự lại đạt đến cấp chín đỉnh phong. Điều này mang ý nghĩa là Từ Thiên Nhiên chí ít cũng là Hồn đạo sư cấp tám đỉnh phong, Bát hoàn Hồn Đấu La cấp bậc.

Thế nhưng Thái tử điện hạ chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Năng lực như vậy, coi như ở Học viện Sử Lai Khắc chỉ sợ đều là phượng mao lân giác*.

(* ý là rất hiếm có được người như vậy – Tuyết Nhi. Tống cho nhiều thuốc vào lấy gì không nhanh lên cấp, sức chiến đấu như rác, thiên tài cái vẹo gì thằng này – Trans, Lysna)

Buông tay đang ôm nàng ra, Từ Thiên Nhiên thở dài nói:

- Ngươi rất tốt, rất tốt. Vẫn giống như năm đó.

Quất Tử nhìn vè phía hắn, nàng không ngờ lại thấy được sự cảm động trong mắt vị Thái tử điện hạ này. Trong lòng nàng thầm than “Xin lỗi Điện hạ, xem như không có gặp Hoắc Vũ Hạo thì ta cũng không thể thích ngươi. Ta đối với ngươi chỉ có chủ tớ ân nghĩa.”

Từ Thiên Nhiên tự nhiên không biết Quất Tử đang suy nghĩ gì, nhìn làn da vô cùng mềm mại của nàng mà đáy mắt hiện lên một tia tiếc hận, thật sự là đáng tiếc, mình không thể... Bằng không mà nói, Quất Tử đúng là lý tưởng.

(Thái giám gặp mỹ nữ, vô lực hưởng thụ a – Trans)

- Theo kế hoạch mà hành động, truy đuổi ép cho bọn chúng phải đi về hướng Tây. Ở Đông, Nam, Bắc ba hướng, lệnh tất cả Hồn đạo sư đoàn giới nghiêm mức độ cao nhất. Không được để bọn chúng đào tẩu qua ba hướng đó.

- Rõ.

Quất Tử vội vàng cung kính đáp ứng một tiếng liền xoay người rời đi.

Đúng lúc này, một đạo lưu quang ở phía xa chân trời sáng lên. Đạo lưu quang này nhìn qua hết sức kỳ lạ, sau khi bay lên lại biến thành hình dạng một con quái vật xanh lè*. Ở trên không trung thật lâu không tiêu tán.

(* biểu tượng của Học viện Sử Lai Khắc – Trans)

Đám người Học viện Sử Lai Khắc Học Viện đang dùng tốc độ cao nhất rời đi liền nhìn thấy cái tín hiệu này.

Huyền Lão trong mắt hiện lên vui mừng, nắm tay phải đánh vào lòng bàn tay trái một cái, khẽ quát một tiếng

- Được.

Ngay tại thời điểm lão đang vui mừng liền có một đạo hồng quang phóng lên không, đồ án cùng vừa rồi giống nhau như đúc.

Huyền Lão biến sắc, trầm giọng nói:

- Đi. Tất cả mọi người lập tức đi về phía Tây của thành.

Độc Bất Tử đang bay cách không xa đám người Huyền Lão bên này. Đột nhiên nhìn thấy đám người Học viện Sử Lai Khắc Học Viện thay đổi phương hướng bay về phía Tây, nhịn không được quát to một tiếng

- Huyền tử, ngươi đi làm cái gì đó? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng phía Tây không có ai phòng vệ sẽ dễ đi hay sao?

Huyền Lão hơi sững sờ, không ngờ Bản Thể Tông cũng biết tính toán a! Bất quá, bọn họ có kế hoạch của mình. Phía tây dĩ nhiên sẽ có điều bất thường nhưng ba hướng khác đã bố trí phòng bị mà bọn họ không thể chính diện vượt qua được. Hắn nhất định phải quan tâm đến sự an toàn của chiến đội Sử Lai Khắc cùng Đường Môn. Hai chiến đội này còn phải tiến hành trận chung kết vào ngày mai nên bây giờ cũng không thể rời đi được. Nếu không cùng với Bản Thể Tông phá vòng vây rời đi cũng là một ý kiến không tồi.

- Lão độc vật, chúng ta có dự định của mình. Thời gian còn dài, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại. Bật mí cho ngươi một chút, lập tức ra khỏi thành, không nên dừng lại.

Bỏ xuống câu nói này, Huyền Lão mang theo đám người lần nữa tăng tốc, sau khi gặp lại đám người Trương Nhạc Huyên đã phá vòng vây trước đó mới tiếp tục bay về phía Tây.

Độc Bất Tử hơi sững sờ, nhưng hắn lúc này cực kì sáng suốt mà lựa chọn tin tưởng Huyền Lão. Cũng là vung tay lên mang theo người phe mình cùng với các cường giả Tinh La Đế quốc bay nhanh về một hướng khác.

Đối với hành động tập kích hoàng cung Nhật Nguyệt Đế Quốc lần này, bọn hắn chuẩn bị tất nhiên càng thêm chu đáo. Cường giả Bản Thể Tông và Tinh La Đế Quốc nhanh chóng đi theo lộ tuyến đã định sẵn từ trước, hội hợp cùng với hai vị công chúa Hứa Cửu Cửu cùng Duy Na.

- Gia gia, thành công sao?

Duy Na công chúa vội vàng hỏi.

Độc Bất Tử có chút bất đắc dĩ nói:

- Không thành. Hoàng cung Nhật Nguyệt Đế Quốc phòng ngự quá mức sâm nghiêm lại còn có lão già Long Tiêu Dao không biết xấu hổ kia cũng ở đó. Đi nhanh, vừa rồi ta nhìn thấy Học viện Sử Lai Khắc Học Viện phát ra tín hiệu gì đó trên trời. Huyền tử nhắc nhở nói chúng ta nhanh chóng rời khỏi thành, còn bọn hắn hẳn là đã an bài thứ gì đó. Lập tức xuất phát, không nên dừng lại.

Hứa Cửu Cửu nói:

- Độc tiền bối, người của Học viện Sử Lai Khắc Học Viện đi cùng chúng ta sao?

Độc Bất Tử hừ một tiếng nói:

- Tên Huyền tử kia coi trọng danh dự vô cùng. Cuộc tranh tài của bọn hắn còn chưa có kết thúc nên đâu thể nào đi như thế, muốn để người khác mượn cớ sao? Học viện Sử Lai Khắc luôn luôn tự xưng là quang minh chính đại, bọn hắn không thể nào rời đi lúc này được. Đi thôi, dù sao vật kia của chúng ta cũng không chứa được quá nhiều người. Tin tưởng lấy năng lực của đám người Sử Lai Khắc có lẽ sẽ ăn chút thiệt thòi nhưng sẽ không đến mức quá lớn đâu. Ngược lại mà nói thì ta thật ra có chút mong chờ câu nói vừa nãy của Huyền tử sẽ mang lại cho ta nhiều ít kinh hỉ. Lập tức ra lệnh cho người của ngươi, toàn bộ xuất phát.


- Vâng.


Hứa Cửu Cửu cũng không phải loại thích dây dưa dài dòng, lập tức ra lệnh không chút do dự.


Một bên khác, Huyền lão mang theo đám người của Học viện Sử Lai Khắc rất nhanh liền ra khỏi thành.


Trương Nhạc Huyên bay tới bên người Huyền Lão hỏi: Huyền Lão, chúng ta trước tiên có nên quay lại hay không? Dù sao cũng chưa lộ mặt ra bên ngoài mà ngày mai còn phải tiến hành trận chung kết nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK