Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Translator: Nấm Linh Chi

Bởi vì thương thế nặng hơn, hắn và Giang Nam Nam mới không tham gia hành động bên kia mà đang nơi này thay Hoắc Vũ Hạo và Thần An phái tới người tiến hành giao dịch.

Ở trong kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo, bất kỳ chuyện có lợi nào đối với Đường Môn cũng không thể bỏ qua. Cho dù hai bên kia thất bại, kim loại hiếm đạt được trong lần giao dịch này cũng đầy đủ cho Đường Môn sử dụng một thời gian ngắn. Về phần kim tiền, nào có quan trọng bằng kim loại hiếm a! Hơn nữa, những kim hồn tệ này trừ tiền đặt cọc của hai vị công chúa Hứa Cửu Cửu và Duy Na, còn lại đều là tiền thắng trận trong cuộc so tài.

Hơn nữa, hoàn thành giao dịch này, cũng không bị Thần An hoài nghi. Chuyến này, nói không chừng sau này còn có thể lợi dụng được.

Một cái thủ hoàn cùng hai cái nhẫn giao đến tay Từ Tam Thạch. (Thủ hoàn có nghĩa là cái túi tiền hoặc cái vòng tay, mình không rõ vì đồng âm tiếng Trung đa đạng hơn tiếng việt nhiều.)

Từ Tam Thạch đưa cho Giang Nam Nam bên cạnh. Giang Nam Nam lập tức đeo trên tay mình, thông qua tinh thần lực tiến hành kiểm tra thực hư.

Rất nhanh, nàng liền hướng Từ Tam Thạch gật đầu. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng thấy được sự mừng rỡ trong mắt người kia. Giao dịch bên này, coi như đã xong.


"Đúng hàng không?" Đến đây, người trung niên giao dịch có chút lo lắng hỏi.

Từ Tam Thạch gật đầu một cái.

Thần sắc trên mặt người trung niên kia rốt cục đều dãn ra, sau đó kéo áo choàng sau lưng mình, hướng hai người phất tay, bước đi rất nhanh vào trong bóng đêm.

Từ Tam Thạch khẽ mỉm cười, nói: "Nam Nam, chúng ta đi. Đoán chừng bọn họ bên kia cũng đã bắt đầu hành động. Chuẩn bị đi tiếp ứng bọn họ. Không biết Vũ Hạo bên kia như thế nào?"

"Ừ." Giang Nam Nam nhẹ giọng đáp ứng, hai người cũng lặng lẽ đi vào bóng đêm, biến mất không thấy gì nữa.

Nhật Nguyệt đế quốc, Hoàng cung.

Ban đêm, hoàng cung đèn đuốc sáng trưng. Thái Tử Từ Thiên Nhiên đang trong thư phòng xem sách. Quất Tử ở một bên hầu hạ.

"Quất Tử, sao không đi xem cuộc thi chế luyện hồn đạo khí? Ngươi cũng là Hồn Đạo Sư, đối với cái này hẳn là rất có hứng thú." Từ Thiên Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười nói với Quất Tử.

Quất Tử sửng sốt một chút, "Điện hạ, chuyện này không tốt. Thân phận của ngài, làm sao thể hiện ra ở đó?"

Từ Thiên Nhiên mỉm cười nói: "Không sao. Chỉ cần không bại lộ thân phận là được. Tối nay đã có kết quả. Kim loại hiếm coi như là đi chuyện tư, hoàng thất cũng phải cũng nắm giữ ích lợi ở trong tay. Hơn nữa, Thánh Linh Giáo khẩu vị lớn như vậy, không có tiền lời, bọn họ bên kia cũng không ổn. Hơn nữa, đi xem tranh tài cũng không phải là ta, là ngươi tự mình đi mà thôi. Ngươi muốn đến thì đến."

Quất Tử đột nhiên có chút muốn nói cái gì, rồi lại nhịn.

"Làm sao? Lo lắng ta cùng Thánh Linh Giáo hợp tác là bảo hổ lột da sao?" Từ Thiên Nhiên liếc thấy trong nội tâm nàng nghi ngờ

Quất Tử khe khẽ gật đầu, nói: "Thánh Linh Giáo kia dù sao cũng là Tà Hồn Sư tạo thành tông môn. Không giống như người thường. Phương thức suy tư của bọn họ và Hồn Sư bình thường chúng ta là hoàn toàn bất đồng. Ta sợ…"

Từ Thiên Nhiên khoát tay áo, nói: "Ta cảm giác được cùng bọn họ hợp tác là bảo hổ lột da. Nhưng hiện tại ta không thể không làm như vậy."

"Ở tốc độ phát triển hồn đạo khí, ba quốc gia kia trên Đấu La đại lục coi như là vỗ ngựa cũng cản không nổi chúng ta. Thực lực của nước chúng ta lại hơn xa bọn hắn. Nhưng bàn về thực lực. Chúng ta đối phó một quốc gia còn có thể. Nhưng muốn thống trị toàn bộ đại lục cũng là khó càng thêm khó."

"Ba quốc gia kia tại sao vẫn không tận sức phát triển hồn đạo khí? Không chỉ là vì bọn họ thiếu hụt kim loại hiếm. Quan trọng hơn là ý niệm Hồn Sư thâm căn cố đế mang đến. Cái nghề nghiệp Hồn Sư cường đại này đã tồn tại ở Đấu La đại lục quá lâu, quá lâu rồi. Hồn Sư cường đại, đối với quốc gia mà nói, chính là tồn tại tính chiến lược. Mà ở số lượng Hồn Sư, chúng ta còn xa mới so sánh được với tam quốc. Nhất là ở chiến lực lại càng không thể. Ngươi thử nghĩ xem, chỉ là một học viện Sử Lai Khắc, đã có bao nhiêu Phong Hào Đấu La? Có lẽ, mấy trăm năm sau, Nhật Nguyệt đế quốc chúng ta tích góp từng tí một thực lực, hồn đạo khí và Hồn Đạo Sư ưu tú, cũng có thể nhất thống đại lục. Nhưng ta không sống được lâu như vậy. Đại trượng phu chỉ trong sớm chiều. Ta nhất định phải thống trị đế quốc khi còn sống, chinh phục toàn bộ đại lục."

Nói tới đây, hai tròng mắt Từ Thiên Nhiên đã tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.

"Muốn làm được điều này, chúng ta cần phải có đồng minh. Phương diện chiến lực cần phải đủ đối kháng những Hồn Sư có thực lực đó. Dưới tình huống Hồn Đạo Sư chuẩn bị và bố trí đầy đủ, cũng không sợ Hồn Sư. Thậm chí ở phương diện phạm vi tác chiến còn có thể hơn xa Hồn Sư. Nhưng một gã Hồn Đạo Sư cấp chín đối mặt một gã Phong Hào Đấu La chân chính, đột nhiên chiến đấu, cơ hồ không thể chiến thắng. Mà mỗi một vị Hồn Đạo Sư cấp chín đối với đế quốc mà nói, là tài sản vô cùng trân quý. Cho nên, ta không muốn dùng bọn họ đi đối phó những Phong Hào Đấu La Hồn Sư đó. Dưới tình huống như vậy, lựa chọn tốt nhất, chính là cùng Thánh Linh Giáo hợp tác."

"Những Tà Hồn Sư Thánh Linh Giáo đó, ẩn nhẫn một chút cũng không tới mấy năm, tích góp từng tí một cũng chỉ mấy năm mới có kích thước hiện tại. Ở phương diện chiến lực, bọn họ chính là đóng góp lớn nhất cho chúng ta. Mà bởi vì bản thân Thánh Linh Giáo tất cả đều là Tà Hồn Sư tạo thành, bọn họ không thể nào đứng trước mọi người. Cho nên, bọn họ chỉ có thể ở phía sau, để cho ta tới đứng trước đài. Ta và bọn họ, vốn chính quan hệ lợi dụng. Yêu cầu tối quan trọng của bọn họ, đối với ta mà nói cũng không coi vào đâu, chẳng qua là muốn trở thành quốc giáo Nhật Nguyệt đế quốc chúng ta, giáo chủ ở vị trí quốc sư. Đồng thời, sau khi chúng ta thống trị đại lục, muốn chiêu cáo thiên hạ, tuyên bố danh hiệu bọn họ Tà Hồn Sư là Hồn Sư chính thống."

"Cho nên, ngươi căn bản là không cần lo lắng cái gì. Cho dù chúng ta xuất hiện mâu thuẫn lẫn nhau, vậy cũng đợi sau khi thống nhất đại lục. Mà tới lúc đó, nói không chừng ta đã tích góp từng tí mọt thực lực đã đủ rồi."

Nói tới đây, khóe miệng Từ Thiên Nhiên hiện lên vẻ đắc ý.

Quất Tử lẳng lặng lắng nghe, trong lòng phát rét. Thái tử điện hạ thật sự là chìm quá sâu, cũng chỉ ở trước mặt mình, hắn mới có thể thổ lộ một chút tiếng lòng sao. Hoắc Vũ Hạo, ngươi đã đi chưa? Đi nhanh đi. Ngươi làm sao có thể đấu thắng hắn a! Ta thật không muốn đến xem thi thể của ngươi.

Vừa nghĩ tới Hoắc Vũ Hạo, Quất Tử có chút lo lắng, nàng qua bao hiểm nguy, tìm người đưa tin cho Hoắc Vũ Hạo, chính là để cho hắn có thể sớm rời cái đại nước xoáy Minh Đô này. Lần này, không biết có bao nhiêu người bị cuốn vào trong.

Từ Thiên Nhiên nói: "Quất Tử, đẩy ta đến phía trước cửa sổ đi."

"Dạ." Quất Tử vội vàng đẩy xe lăn Từ Thiên Nhiên đi tới phía trước cửa sổ. Hơn nữa giúp hắn mở cửa sổ ra.

Gió đêm thổi đến, mang đến một trận lạnh lẽo, Từ Thiên Nhiên xem sắc trời một chút, mỉm cười nói: "Ngươi nếu muốn đi xem tranh tài, hiện tại phải lên đường rồi."

Quất Tử lắc đầu, nói: "Ta không đi, ta muốn phụng bồi điện hạ." Vừa nói, nàng đem hai tay khoác lên đầu vai Từ Thiên Nhiên, nhẹ nhàng nắm bả vai hắn.

Từ Thiên Nhiên trên mặt toát ra một tia mỉm cười ấm áp khó có được, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Quất Tử, nói: "Chỉ có thời điểm một mình cùng ngươi ở chung một ch, lòng ta mới có thể buông lỏng. Cảm giác như vậy, thật là tốt đẹp a! Đáng tiếc, khuya hôm nay nhất định không để cho ta an tĩnh hưởng thụ phần tốt đẹp này rồi. Ngươi nếu không muốn tới xem tranh tài, thì nhớ không được rời khỏi ta. Bọn họ cũng mau tới rồi."

Quất Tử kinh ngạc nói: "Ai lại tới? Đã trễ thế này."

Từ Thiên Nhiên cười lạnh một tiếng, "Có ít người sẽ không vì thời gian sớm muộn gì mà buông tha quyết định ngu xuẩn."

Đang lúc ấy, một cái thanh âm già nua trên không trung bất chợt vang lên, "Nếu đã tới, thì đừng có giấu đầu lòi đuôi. Đi ra đi."

Đại lượng thị vệ trong nháy mắt xông ra, vây quanh Từ Thiên Nhiên ở thư phòng nước chảy không lọt. Trên bầu trời, một đoàn bạch quang đột nhiên sáng lên, chiếu rọi đêm đen rõ ràng rành mạch.

Một đạo thân ảnh kiêu ngạo huyền phù ở trên bầu trời thư phòng Thái Tử Từ Thiên Nhiên. Một thân trường bào màu đen nhẹ nhàng dao động trong gió đêm.

Hắn cứ như vậy đạp hư không mà đứng, phảng phất một cỗ ngạo nghễ đứng đó.

Trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng nét già nua trên khuôn mặt, lại có một loại kiêu ngạo khó có thể hình dung. Phảng phất trên không chính là sở trường khống chế của hắn, làm đại địa thần phục trước mặt hắn.

"Long Hoàng Đấu La từ khi nào lại thành tay sai giữ nhà hộ viện của ta. Thật là nhân tâm không thể đánh giá a!" Tiếng trách vang lên. Bầu trời dường như đột nhiên nứt ra rồi một đám mây lục sắc nồng đậm ngang trời xuất thế, lục vân tràn ra, một đạo thân ảnh từ trong đó đi ra.

Không sai, người huyền phù trên bầu trời thư phòng Từ Thiên Nhiên, chính là Hắc Ám Thánh Long danh xưng Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao.

Mà lúc này đi ra từ lục vụ, là Bản Thể Tông tông chủ, đến gần Cực Hạn Đấu La cấp chín mươi tám bản thể Đấu La Độc Bất Tử.

Cũng chỉ có hắn là cường giả ở cấp độ này có can đảm đối mặt chính diện Cực Hạn Đấu La Long Tiêu Dao.

Nhìn Độc Bất Tử đầu đầy tóc xanh, Long Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng, "Ca ca ngươi năm đó trọng thương trong tay Mục Ân, hôm nay, ngươi cũng ở lại chỗ này, đoạn tuyệt lời hứa của Bản Thể tông, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi."

Độc Bất Tử hai mắt híp lại, lạnh lùng nói: "Long Tiêu Dao, ngươi tạm thời ở chỗ này cậy già lên mặt. Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi vốn là người Thiên Hồn đế quốc. Hiện tại chẳng những luân lạc tới gia nhập tông môn Tà Hồn Sư, trở thành người Nhật Nguyệt đế quốc. Bổn tông chủ xem thường ngươi."


Nghe được mấy chữ Thiên Hồn đế quốc, trên khuôn mặt Long Tiêu Dao có chút động, trầm giọng nói: "Bản Thể Tông các ngươi thật đã đầu quân vào Thiên Hồn đế quốc rồi?"


Độc Bất Tử khinh thường nói: "Cái gì gọi là đầu quân vào? Chúng ta là hợp tác. Bổn tông hiện tại chính là tông môn hộ quốc Thiên Hồn đế quốc, Long Tiêu Dao, ngươi còn nhận thức mình là người Thiên Hồn đế quốc, hãy mau mau tránh ra."


Long Tiêu Dao lắc đầu, thản nhiên nói: "Nhìn ngươi vì xuất thân từ Thiên Hồn đế quốc, lão phu hôm nay tha cho ngươi một mạng. Nhiều lời, nói nhảm vô ích. Quy tắc Phong Hào Đấu La ngươi hẳn đã hiểu. Vượt nhập thế tục tranh đoạt, chúng ta ở trên không trung nói chuyện. Huyền tử, ngươi cũng ra đi. Hôm nay lão phu cùng nhau gặp gỡ các ngươi."


Vừa nói, Long Tiêu Dao rung thân, thoáng một cái, thân thể trong nháy mắt bay cao, sau lưng hắn, từng đạo thân ảnh cũng bắt đầu xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK