Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo cũng cứng đờ, hắn cũng không nghĩ tới tính tình của cô nương này lại đơn giản và thô bạo như thế.
Chỉ bất quá hắn coi trọng chính là thuộc tính hủy diệt của Nam Thu Thu. Loại thuộc tính này quá hiếm thấy, ở một số tình huống đặc thù sẽ có tác dụng không tưởng. Thậm chí khi chế luyện hồn đạo khí cao cấp cũng có thể dùng được. Lúc này mới giả vờ, quả nhiên khiến cho cô nương này mắc bẫy.
Nhưng mà cô nương này lại muốn giết mình, cũng không muốn trực tiếp tuân thủ lời hứa. Bộ dáng của ta kém lắm sao. Nếu là đổi thành Đông Nhi, sợ rằng kết quả sẽ không giống như lúc trước. Nụ cười của nàng là đồ sát cả nam lẫn nữ đó nha.
Quả nhiên, khi tên tuyển thủ thứ năm của Địa Long Môn nhảy lên tranh tài thai, câu thứ nhất chính là nghiến răng nghiến lợi hướng Hoắc Vũ Hạo quát: "Khốn kiếp, ngươi đã làm gì với đội trưởng của chúng ta? Lão tử không giết ngươi thề không làm người." Vừa nói xong hắn liền xông tới phía Hoắc Vũ Hạo.
Người trọng tài vượt qua ngăn cản hắn, "Tranh tài còn chưa bắt đầu."
Tên tuyển thủ thứ năm kia dường như là không nghe thấy gì nữa, xuất một cái hồn kỹ đánh vào người trọng tài.
Kết quả có thể nghĩ, sau một khắc thằng này đã bị trọng tài có tu vi chừng bát hoàn Hồn Đấu La đánh bay.
"Công kích trọng tài, phá hư quy tắc đại tái, phán thua. Người tiếp theo." Thanh âm lạnh lùng vô tình của trọng tài vang lên. Ở trong đại tái dám can đảm công kích trọng tài, vị huynh đệ vừa rồi sợ rằng chính là người đầu tiên. Nếu như không phải trọng tài ái ngại thân phận, sợ rằng đã trực tiếp tuyên án tử hình với hắn.
Tên đội viên thứ sáu của Địa Long Môn cuối cùng cũng khắc chế một chút tâm tình của mình, không có như người lúc trước xúc động như vậy. Cho dù như thế, vẻ mặt khi hắn nhìn Hoắc Vũ Hạo cũng là nghiến răng nghiến lợi. Khi trọng tài cất tiếng tranh tài bắt đầu, lập tức khẩn cấp vọt tới hướng Hoắc Vũ Hạo.
Dưới đài, Nam Thu Thu ngồi ở trong khu đợi chiến, vẻ tức giận trong mắt dần dần biến mất, chỉ còn lại nét suy tư.
Thua, mình thua thật oan uổng mà? Cái tên khốn kia, tại sao lại có triệu hoán sinh vật cường đại như vậy đồng thời tự bản thân còn có thực lực cường đại như thế? Một trảo kia nếu chụp xuống, cho dù mình có chuẩn bị trước, mình có thể ngăn cản được sao? Đây là hồn kỹ gì? Uy lực lại kinh khủng như vậy. Bản thân của hắn nếu như là thuộc tính băng, vậy thì cái hồn kỹ kia hẳn là do Hồn Cốt mang lại.
Bốn trận thi đấu trước đó, rốt cục làm cho hồn lực của hắn tiêu hao được bao nhiêu? Những người còn lại bên phía chúng ta thật sự có thể đủ đánh bại hắn, thậm chí là đánh chết hắn không?
Khi cái vấn đề này của nàng còn chưa nghĩ xong, tên đội viên thứ năm đã bị đánh bay. Tên đội viên thứ sáu không đợi nàng dặn dò cũng đã xông tới.

Sắc mặt của Nam Thu Thu lúc này đã là một mảnh tái nhợt, nàng biết, đại tái lần này Địa Long Môn xong rồi. Đội trưởng như nàng còn rối loạn, thì cũng không cần phải nói đến các đội viên.
Nàng là một cô nương kiêu ngạo tự phụ, nếu không cũng sẽ không ở vòng loại thứ nhất này để cho mấy tên chủ lực nghỉ ngơi. Địa Long Môn lần này đến đây dự thi toàn thân thực lực có lẽ chưa tính là mạnh nhất, nhưng cũng có khoảng bốn tên đội viên cấp Hồn Vương. Dựa theo phán đoán vốn có của nàng, làm sao cũng có thể đi vào vòng chung kết. Nhưng mà, vòng thứ nhất, đây mới chỉ là vòng thứ nhất! Hơn nữa đối phương chỉ có một người ra sân.
Thậm chí ngay cả đối thủ này là Hồn Sư tu vi mấy hoàn nàng cũng không biết. Có thể nói là thua cực kỳ uất ức.
Nhưng mà nàng có biện pháp gì đây chứ? Thua chính là thua. Nếu như trận đấu thứ sáu cũng thua. Như vậy, trận đấu tiếp theo cũng đã mất đi ý nghĩa.
Sự thật chứng minh, phán đoán của nàng là chính xác. Hoặc là nói cũng là bi ai. Khi Tiểu Tuyết Nữ lần nữa ra sân, hơn nữa giống như là chưa bao giờ thừa nhận qua Hủy Diệt Chi Thủ vậy, tranh tài kết cục cũng đã được xác định.
Dưới sự phụ trợ của tinh thần tham trắc, Tiểu Tuyết Nữ đại triển thần uy, đánh bại tên đội viên thứ sáu tu vi chỉ có tứ hoàn của Địa Long Môn. Đến đây, Hoắc Vũ Hạo đã đuổi kịp màn biểu diễn của Mộng Hồng Trần trong ngày hôm qua, lấy một địch sáu. Dĩ nhiên, hắn lấy một địch sáu thực sự dễ dàng hơn nhiều so với Mộng Hồng Trần. Xe lăn trở thành nguyên nhân khiến đối thủ coi thường hắn nhất.
"Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Hồn lực cùa hắn tiêu hao đã không ít. Không nên cùng hắn liều mạng. Đợi hắn tiêu hao hết hồn lực. Cuối cùng cho hắn một kích trí mạng, hiểu chưa?" Nam Thu Thu miễn cưỡng đè nén nội tâm không yên tĩnh của mình, hướng tên đội viên cuối cùng nói.


"Vâng, đội trưởng, yên tâm đi, ta nhất định sẽ thắng." Sau đó vị này đã đi lên sân đấu.
"Ta tên là Tiêu Dạ, xin chỉ giáo." Vị đội viên cuối cùng của Địa Long Môn này là một tên thanh niên cao lớn mi thanh mục tú, không có xúc động như hai người trước đó, còn chủ động chào hỏi Hoắc Vũ Hạo.
"Xin chào, ta là Hoắc Vũ Hạo." Hoắc Vũ Hạo mỉm cười đáp lại. Thật ra thì, từ nãy đến giờ trừ lúc dụ dỗ Nam Thu Thu mắc bẫy ra, trên mặt hắn thủy chung cũng là mang theo nụ cười.
Hai bên lui về hai bên tương đối xa.
Hoắc Vũ Hạo hiện tại đã rõ ràng cảm giác được vì sao ngày hôm qua Mộng Hồng Trần không kiên trì được đến trận đấu cuối cùng. Xa luân chiến như vậy tiêu hao thực sự là không nhỏ. Nhất là khi thực lực của đối thủ cũng không kém mình.
Nếu như hắn còn giữ vững ở trạng thái toàn thịnh hay là thân thể không có tàn tật thì tự nhiên cũng không sợ, ban đầu hắn ở Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện lực chiến quần hùng từ đó nhất chiến thành danh. Nhưng mà dù sao hắn bây giờ chỉ còn có cánh tay phải, thực lực đâu chỉ là giảm mạnh. Rất nhiều năng lực căn bản cũng không dùng được. Trải qua sáu trận đấu trước đó, mặc dù vẫn là do Tiểu Tuyết Nữ chiến đấu, lại được Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực trong cơ thể của hắn tiến hành bổ sung, nhưng hồn lực của hắn tiêu hao không hề nhỏ. Đừng quên, tinh thần tham trắc của hắn cũng vẫn luôn luôn giữ vững trong trạng thái mở ra.
Quang mang nhàn nhạt lóe lên, Hoắc Vũ Hạo lần nữa đem Tiểu Tuyết Nữ phóng ra ngoài. Khi tay phải của trọng tài hạ xuống. Tiêu Dạ đã khinh phiêu phiêu chạy tới hướng Hoắc Vũ Hạo. Vừa chạy, hắn vừa thả ra vũ hồn của mình, hai vàng, hai tím, một đen. Giống như Nam Thu Thu. Cũng là Hồn Hoàn tốt nhất và cân đối nhất, cường giả cấp Hồn Vương.
"Không dễ đối phó nha!" Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm tự nhủ. Nhưng trên mặt hắn vẫn mỉm cười, thứ đó chưa từng giảm bớt nửa phần.
Dạ Long, đây chính là vũ hồn của Tiêu Dạ. Khi khoảng cách của hắn và Hoắc Vũ Hạo còn khoảng chừng năm mươi thước, đột nhiên hắn dừng lại một chút. Ngay sau đó, một tầng quang mang đen nhánh liền từ trên người hắn phóng thích ra. Trong khoảnh khắc cắn nuốt hết thảy ánh sáng trên sân đấu, quét tới hướng Hoắc Vũ Hạo.
Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư. Hoắc Vũ Hạo trước tiên phản ứng tới đây. Sau đó trên mặt hắn toát ra một nụ cười có chút bất hảo.
Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư luôn luôn khó đối phó hơn so với Cường Công Hệ, nhất là trong tình huống có thể khắc chế đối thủ, cho dù là lấy một địch nhiều cũng không phải là không làm được.
Nhưng mà năng lực của vị Khống Chế Hệ Chiến Hồn Vương này hẳn là cùng bóng tối có liên quan. Đầu tiên muốn khống chế là tầm mắt của đối thủ. Không sai, vũ hồn của Hoắc Vũ Hạo là Linh Mâu, nhưng mà tầm mắt của hắn có thể khống chế được sao? Có tinh thần tham trắc, hắn căn bản không dùng thị giác bình thường để quan sát. Kết quả là khán giả thấy Hoắc Vũ Hạo dường như ngây ngốc thôi động xe lăn đi vào trong mảnh hắc ám kia.
Tốc độ kết thúc trận đấu còn nhanh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của mọi người. Mảnh hắc ám kia kéo dài không tới mười giây, đã tự hành tiêu tán. Trên sân đấu chỉ còn lại có Hoắc Vũ Hạo vẫn còn đang đứng, à không, đang ngồi. Vị Khống Chế Hệ Chiến Hồn Vương tên là Tiêu Dạ kia đã ngã xuống đất, rõ ràng là ngất đi.
Hoắc Vũ Hạo xoay người, khẽ mỉm cười hướng Nam Thu Thu, nói: "Đa tạ, đa tạ. Đường Môn hoan nghênh ngươi."
"Cái này không thể nào." Nam Thu Thu đột nhiên nhảy lên trong khu đợi chiến."Hắn, hắn nhất định là sử dụng một cái thủ đoạn gì đó vô cùng quỷ dị, nếu không làm sao có thể đánh bại Tiêu Dạ nhanh như vậy?" Phải biết rằng, Tiêu Dạ có thể là Hồn Sư chủ khống trong chiến đội của nàng. Bàn về tu vi, cũng chỉ yếu hơn nàng một chút mà thôi. Năng lực khắp mọi mặt của Dạ Long tương đối cường đại, tuyệt đối không chỉ đơn giản là dùng bóng tối khống chế tầm mắt của đối thủ. Còn có rất nhiều cách khống chế trong bóng đêm, một khi Tiêu Dạ xuất ra năng lực này, Nam Thu Thu cũng nhất định phải tốn sức đi phá giải cái thuộc tính bóng tối kia mới có thể chiến thắng. Nhưng Hoắc Vũ Hạo dường như chỉ dùng thời gian mấy lần hô hấp đã làm được điều này. Hơn nữa lần này không phải là đông cứng. Điều này hoàn toàn đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của nàng.
Người trọng tài lạnh lùng liếc Nam Thu Thu một cái, "Yên lặng. Tranh tài kết thúc. Đường Môn đấu với Địa Long Môn, Đường Môn thắng, được điểm tuyệt đối. Hai bên đội viên đi ra ngoài."
Nam Thu Thu không chút nào dừng lại liền xông vào sân, nhưng không phải xông về Tiêu Dạ, mà là xông về phía Hoắc Vũ Hạo. Nàng thua, hoàn toàn thua, ngay cả bản thân mình cũng thua cho đối phương. Điều này làm cho người trẻ tuổi như nàng thật sự khó có thể tiếp nhận. Mặc dù trong nội tâm nàng hiểu, thực lực của Hoắc Vũ Hạo rất mạnh. Nhưng nàng vẫn tràn đầy không phục.
Cũng ngay lúc này, một đạo thân ảnh lặng yên không một tiếng động chặn lại đường đi của nàng.
"Tranh tài đã kết thúc, ngươi muốn làm gì?" Ngăn trở Nam Thu Thu chính là Vương Đông Nhi.
Nam Thu Thu giận dữ hét: "Tránh ra." Vừa nói, một chưởng của nàng liền đánh về phía Vương Đông Nhi, lực hủy diệt trong nháy mắt được phóng ra.
Vương Đông Nhi khẽ nhíu mày, giơ tay phải lên, đồng dạng đánh một chưởng. Hoả diễm nồng đậm màu vàng trong nháy mắt bay lên.
Hoả diễm màu vàng chạm vào Hủy Diệt Chi Quang. Nhưng Nam Thu Thu lại lảo đảo lui về phía sau, liên tiếp thối lui ba, bốn bước, suýt nữa té ngã trên đất.
"Ngươi…." Vẻ mặt khiếp sợ, nàng ngẩng đầu nhìn hướng đối diện. Lúc này mới nhìn thấy một người anh tuấn đến cực hạn, một mái tóc dài màu lam phấn cột thành đuôi ngựa, một siêu cấp đẹp trai.
Giống như bao nữ nhân khác khi nhìn thấy Vương Đông Nhi, phản ứng đầu tiên của Nam Thu Thu chính là ánh mắt trong nháy mắt ngốc trệ. khuôn mặt đẹp trai của Vương Đông Nhi giống như là linh đan diệu dược, trong nháy mắt làm phẫn nộ và lực chiến đấu của nàng trượt xuống năm mươi phần trăm…….
Đẹp trai quá. Nam Thu Thu lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng. Ngoài miệng cũng thất thanh nói: "Hồn Đế?"
Một chưởng đẩy lui nàng, hơn nữa là dưới tình huống không phóng ra vũ hồn, trừ cường giả cấp Hồn Đế ra, căn bản không có giải thích khác. Mà Vương Đông Nhi nhìn qua lại còn trẻ như vậy, lúc trước cũng ở trong khu đợi chiến. đáy lòng của Nam Thu Thu nhất thời một mảnh lạnh như băng.
Thì ra, thì ra Đường Môn này cường đại như thế. Vẫn còn có cường giả cấp Hồn Đế chưa ra sân. Tên khốn kiếp ngồi ở trên xe lăn lúc trước chắc cũng là Hồn Đế rồi? Lần này thua thật sự cũng không oan uổng.
Nhưng mà, nhưng mà nếu thua thì ta phải gia nhập Đường Môn….
Bất quá, hắn thật đẹp trai….., gia nhập Đường Môn, tựa hồ cũng không quá thống khổ như mình nghĩ. Nhưng mà ta làm sao ăn nói với mẫu thân đây…….
Khi Nam Thu Thu còn đang lưỡng lự, Vương Đông Nhi đã đi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, thấp giọng hỏi: "Vũ Hạo, thế nào rồi?"
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Rất tốt! Huynh một thắng bảy, muội thấy có đẹp hay không?"
Vương Đông Nhi hé miệng cười một tiếng, nói: "Đẹp ngây người luôn, được chưa. Ngay cả đội trưởng của người ta cũng lừa gạt qua tới đây. Huynh cũng là nhất tiễn hạ song điêu rồi nha! Bất quá, tại sao lúc nào huynh cũng cùng những người có chữ Thu có liên quan vậy? Là cố ý sao?"
"Khụ khụ ………." Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt quẫn bách Đạo: "Cái này…….., Đông Nhi, muội cũng biết. . . , huynh. . ."
Vương Đông Nhi cười nói: "Được rồi, chúng ta đi xuống rồi hãy nói." Vừa nói, nàng một tay đẩy xe lăn, một cái tay khác đặt ở trên bả vai của Hoắc Vũ Hạo. Hạo Đông Lực lặng lẽ dung hợp, phụ trợ Hoắc Vũ Hạo khôi phục hồn lực đã tiêu hao.
Kiểm tra một chút thân thể của hắn, xác nhận hắn không có chuyện gì, Vương Đông Nhi lúc này mới yên tâm.
"Thu Thu, còn không xuống đây." Một cái thanh âm có chút tức giận vang lên.
Thân thể mềm mại của Nam Thu Thu chợt run lên, xoay người nhìn lại, hướng nàng nói chuyện là một phụ nữ trung niên rất đẹp ( mỹ phụ ), tướng mạo cùng nàng có sáu, bảy phần giống nhau. Chỉ bất quá, lúc này lại là mặt lạnh.
Nam Thu Thu lúc này mới ủ rũ đi xuống sân thi đấu, để cho người ta dọn dẹp sân đấu tiến hành trận thi đấu tiếp theo.
"Mẹ." Nam Thu Thu thấp giọng kêu lên.
Trung niên mỹ phụ cả giận nói: "Đừng gọi ta là mẹ, mặt mũi của Địa Long Môn cũng bị ngươi làm mất hết. Ta để cho ngươi tự hành chỉ huy trận đấu, ngươi làm tốt lắm, mấy chủ lực cũng không phái ra sân, lại còn bị người ta một thắng bảy . Ngươi, ngươi, ngươi….."
Bởi vì tức giận, bộ ngực của trung niên mỹ phụ kịch liệt phập phồng .
Nam Thu Thu cúi đầu nói: "Mẹ, con biết lỗi rồi. Nhưng mà bọn họ thật sự rất mạnh. Cái tên ngồi trên xe lăn kia hẳn là cường giả cấp Hồn Đế. Mới vừa rồi tên ngăn cản con cũng là Hồn Đế."
"Hồn Đế?" Trung niên mỹ phụ hơi sửng sờ, nhưng sắc mặt vẫn hết sức khó coi, "Cho dù là Hồn Đế thì sao chứ? Các ngươi ra sân bảy người, ngay cả một người của người ta cũng không đánh bại được. Còn có mấy trận thua cũng không giải thích được vì sao. Nhất là ngươi, thân là đội trưởng, chẳng những thua trận, còn hét to như vậy, còn ra thể thống gì nữa? Lần này trở về, phạt ngươi đi giữ Long Nhai Diện Bích một năm. Tu vi không đột phá Hồn Đế, ngươi cũng đừng mong đi ra ngoài."
Nam Thu Thu đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt mẫu thân, "Mẹ con sai rồi."
Trung niên mỹ phụ sửng sốt một chút, trong ánh mắt toát ra một tia không đành lòng, đây là con gái ruột mà. Hơn nữa Nam Thu Thu cũng rất xuất sắc. Nhưng cũng chính bởi vì nàng quá ưu tú mới tạo thành bệnh kiêu ngạo. Ở trong các đồng môn cùng trang lứa của Địa Long Môn, nàng rất được sủng ái. Các trưởng bối rất thích nàng, các sư huynh đệ cùng lứa không chỉ là thích nàng, lúc nào cũng nhường nhịn nàng. Lần này chịu nhiều thiệt thòi như vậy, trung niên mỹ phụ đã quyết tâm nhất định phải thừa dịp này giáo huấn nàng một chút. Nếu không sau này sẽ không biết sẽ còn xảy ra vấn đề gì nữa
"Đứng lên, trước nhiều người như vậy còn ra thể thống gì?" Trung niên mỹ phụ phẫn nộ quát. Nơi này là khu nghỉ ngơi, chung quanh còn rất nhiều tông môn đang nhìn. Vốn dĩ nàng cũng không nghĩ Địa Long Môn có thể đạt được thành tích gì quá tốt, chủ yếu chỉ mang theo một vài thanh niên tới đây học hỏi. Nhưng mà không nghĩ tới mới chỉ vòng thứ nhất, Địa Long Môn đã bị loại. Bất quá thua thì thua, chỉ cần có thể chấp nhận được, nàng cũng không cho là thua một trận đấu sẽ có gì đáng xấu hổ. Dĩ nhiên, nàng nhất định sẽ không nói cho những người tuổi trẻ này biết.
"Mẹ. Sợ rằng con không thể cùng mẹ trở về. Con, con…." Nam Thu Thu ngập ngừng nói. Nàng cúi đầu, nhưng đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Trung niên mỹ phụ sửng sốt một chút, ngay sau đó giận dữ nói: "Ngươi dám kháng lệnh? Đừng quên, ta chẳng những là mẹ ngươi, cũng là Địa Long Môn môn chủ, môn quy như thế nào, ngươi phải rõ ràng chứ."

Nam Thu Thu dùng sức lắc đầu, lát sau ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt "Mẹ, con sai rồi. Nhưng mà, nhưng mà đã chậm rồi. Ở trong trận đấu mới vừa rồi , con và tên Hoắc Vũ Hạo kia đánh cuộc, con, con thua cả bản thân mình cho hắn rồi."
"Cái gì?" Lần này trung niên mỹ phụ thật sự quá sợ hãi ."Ngươi, ngươi nói gì? Ngươi đem mình thua cho một người tàn tật? Ngươi, ngươi, thật là tức chết ta mà. Đó là một tên tàn phế. Chẳng lẽ nửa đời sau của ngươi sẽ sống cùng một người tàn tật sao? Cho dù thực lực của hắn mạnh, nhưng mà, nhưng mà …….." nói tới đây, nàng cũng không nói được nữa, khuôn mặt đỏ bừng.
Đại tái gì đó, làm sao có thể so sánh với chung thân hạnh phúc của con gái mình.
Nam Thu Thu nghe xong, cũng biết mẫu thân hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không, không, mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu.Con thua cả bản thân, là thua cho Đường Môn. Lúc ấy chúng con đánh cuộc chính là nếu như con thắng, hắn sẽ gia nhập Địa Long Môn, con thua thì sẽ gia nhập Đường Môn." Vừa nói, thanh âm của nàng càng ngày càng thấp, lại lần nữa cúi đầu.
Trung niên mỹ phụ lúc này mới bừng tỉnh lại, cẩn thận hỏi rõ tình hình cụ thể của chuyện lúc đó. Nam Thu Thu tự nhiên cũng không dám giấu diếm, đem cả quá trình nói lại một lần.
"Mẹ, con sai rồi, con trúng kế của cái tên hỗn đản đó. Nhưng mà, nhưng mà dám chơi dám chịu. Hơn nữa hắn nói rất đúng, nếu như con không tuân thủ lời hứa, sau này khi tu vi của con đến bình cảnh, chỉ sợ rất khó đột phá được."
Nói tới đây, nước mắt của Nam Thu Thu không khỏi chảy xuống.
Vị Địa Long Môn môn chủ này cũng trợn tròn mắt, chuyện này thật là gả con còn mất luôn sính lễ mà. Chẳng những thua trận thi đấu, ngay cả con mình cũng thua luôn. Thân là môn chủ, dĩ nhiên nàng có thể mạnh mẽ không để cho con của mình đi Đường Môn, nhưng mà làm như vậy, đối với tương lai của Nam Thu Thu nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Hít sâu một cái, trung niên mỹ phụ bình tĩnh một chút tâm tình của mình, hung hăng trợn mắt nhìn Nam Thu Thu một cái, nhưng cũng đồng thời đỡ nàng vậy.
"Ngươi theo ta tới đây." Vừa nói xong, nàng liền lôi Nam Thu Thu hướng về khu nghỉ ngơi của Đường Môn.
Bên phía Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo cũng đã đem chuyện mình và Nam Thu Thu đánh cuộc như thế nào nói cho mọi người biết.
Sắc mặt của mọi người rõ ràng cũng đều có chút cổ quái, vẫn là Hòa Thái Đầu nói lời thật, "Cô nương này cũng quá dễ lừa gạt nhỉ."
Tiêu Tiêu liếc hắn một cái, nói: "Cái này gọi là chân chất? Là Vũ Hạo quá giảo hoạt, lừa gạt người ta. Thật đáng thương mà. Bất quá, Đường Môn chúng ta có thêm con gái cũng rất tốt. Hì hì."
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, trung niên mỹ phụ kia đã lôi Nam Thu Thu đi tới đây.
"Chư vị ai là người chủ sự của Đường Môn?" Trung niên mỹ phụ mặt trầm như nước nói.
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào trên người Hoắc Vũ Hạo. Trung niên mỹ phụ kia cũng hơi sửng sờ, trong lòng thất kinh, tên thanh niên chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn này lại là người chủ sự của Đường Môn?
"Xin chào tiền bối, không biết có gì chỉ giáo?" Từ dung mạo hơi tương tự nhau của trung niên mỹ phụ và Nam Thu Thu, Hoắc Vũ Hạo cũng có thể đoán được mấy phần . Hắn cũng có chút lúng túng, trước mặt mẫu thân của người ta, lừa gạt con gái người ta qua đây, hành động này cũng là hơi quá phận.
"Ngươi gọi là Hoắc Vũ Hạo đúng không. Ta nghe Thu Thu nói ngươi cùng nàng đánh cuộc. Ta là Địa Long Môn môn chủ Nam Thủy Thủy, cũng là mẫu thân của nàng, ra giá đi. Ta nguyện ý mua nàng về." Trung niên mỹ phụ thản nhiên nói.
Nam Thu Thu ngập ngừng nói: "Mẹ, con không phải là hàng hóa….. "
Nam Thủy Thủy trợn mắt nhìn nàng một cái, nàng mới không dám nói thêm gì nữa.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Tiền bối, Đường Môn cũng không thiếu tiền. Lúc ấy ở trong trận đấu, ngài cũng biết, ngôn ngữ cũng là một phần trong chiến thuật. Mặc dù là đánh cuộc , nhưng cũng có thể coi như là một câu nói đùa. Ngài đem nàng mang về là được rồi." trước mặt mẫu thân của người ta, hắn thực sự không thể nói ngươi phải tuân thủ lời hứa, nhất định phải lưu lại……
Nam Thủy Thủy nói: "Địa Long Môn mặc dù không phải là tông môn mạnh ở trên đại lục này, nhưng cũng có vai vế ở Đấu Linh đế quốc. Lời nói đã nói ra được thì làm sao không tính? Nếu nàng đánh cuộc thua cho ngươi, ta cũng không phản đối. Có thể cho nàng gia nhập Đường Môn. Nhưng ta có hai điều kiện."
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, người mẹ này, thật sự muốn đem con gái mình đưa cho Đường Môn sao? Mặc dù hắn muốn lôi kéo Nam Thu Thu, nhưng vốn dĩ chưa có nửa phần nắm chặt. Dù sao, đây chỉ là thuận miệng đánh cuộc. Không nghĩ rằng cơ hội thật sự tới.
"Ngài cứ nói." Hoắc Vũ Hạo rất là khách khí nói.
Nam Thủy Thủy nói: "Thứ nhất, con gái của ta mặc dù đánh cuộc thua cho ngươi. Nhưng bản thân nàng chính là đệ tử của Địa Long Môn. Muốn rời khỏi tông môn, cần phải trả giá rất lớn. Cái giá này, ta sẽ miễn cho các ngươi. Nàng gia nhập Đường Môn, phải có kỳ hạn. Sau khi kỳ hạn kết thúc, nếu như nàng đồng ý tiếp tục lưu lại Đường Môn, có thể tiếp tục ở lại. Nếu như nàng không muốn, nàng muốn trở về, các ngươi cũng không được ngăn trở. “
“Thứ hai, dù sao Thu Thu cũng là nữ nhi, các ngươi không thể yêu cầu nàng làm một số chuyện nàng không muốn. Đáp ứng hai yêu cầu này, ta sẽ cho phép nàng rời khỏi Địa Long Môn. Nếu không, thà rằng ta ép nàng làm trái với lời hứa, cũng phải mạnh mẽ đem nàng ở lại Địa Long Môn."
Hoắc Vũ Hạo và các đồng bạn hai mặt nhìn nhau, người mẹ này cũng dễ tính quá nhỉ. Hai điều kiện này quả thực đâu có gì khác so với không có điều kiện gì.
"Vậy ngài cảm thấy kỳ hạn là bao lâu thì tương đối thích hợp đây?" Hoắc Vũ Hạo thử thăm dò hỏi.
Nam Thủy Thủy suy nghĩ một chút nói: "Ba năm đi. Nếu như trong ba năm, các ngươi có thể làm cho tu vi của nàng tăng hơn tám cấp, có thể đem kỳ hạn hoãn lại hai năm. Nhưng năm năm sau, nàng đã hai mươi lăm tuổi, đã đến tuổi kết hôn. Cái khế ước này coi như được giải trừ. Như thế nào?"
"Một lời đã định." Hoắc Vũ Hạo không chút do dự đáp ứng. Mấy năm này, sợ rằng trên đại lục sẽ có biến hóa. Mà Đường Môn muốn phát triển, chính là lúc cần nhân tài nhất. Về phần nói ba năm tăng lên tám cấp, lấy tu vi trước mắt của Nam Thu Thu, cũng không phải là chuyện khó khăn lắm, đơn giản chính là muốn đột phá cánh cửa lục hoàn, sau đó tiếp tục đề thăng mấy cấp.
Mà Hoắc Vũ Hạo cũng có lòng tin, trong tương lai năm năm, Đường Môn tất nhiên sẽ phát triển với tốc độ cực cao. Năm năm sau Đường Môn trở nên cường đại tới mức nào thì hắn không dám nói, nhưng muốn lưu Nam Thu Thu lại, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Nam Thu Thu lúc này cũng có chút ngẩn người, nàng cũng không nghĩ tới mẫu thân sẽ đem con bỏ chợ. Hai điều kiện kia tựa hồ cũng không có ý nghĩa gì. Năm năm, mình cứ như vậy trở thành đệ tử của Đường Môn, hơn nữa còn phải kéo dài năm năm.
Nam Thủy Thủy nhìn thật sâu Hoắc Vũ Hạo một cái, gật đầu, nói: "Tốt. ta liền giao Thu Thu cho các ngươi. Chỉ cần các ngươi không cố ý bắt nạt nàng, đối với nàng nghiêm nghị một chút cũng không sao. Nha đầu này thuở nhỏ bị ta chiều hư . Lần này, coi như là nàng trả giá cho sai lầm của mình, dạy dỗ một chút. Đúng rồi, Đường Môn của các ngươi ở địa phương nào? Đợi sau khi đại tái lần này chấm dứt, ta tới bái phỏng."
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Hoan nghênh ngài tới. Đường Môn chúng ta tọa lạc ở Sử Lai Khắc thành. Chỉ cần ngài đến đó, sẽ rất dễ dàng tìm thấy được. Đường Môn có lịch sử đã lâu, nhưng đã từng suy sụp một lần, chúng ta đang gầy dựng lại Đường Môn, cũng có lòng tin đem Đường Môn phát triển trở thành một tông môn cường đại."
"Ở Sử Lai Khắc thành?" Trong mắt Nam Thủy Thủy toát ra một tia kinh ngạc, trong lòng nhất thời bỏ đi một chút ý niệm trong đầu, quay đầu hướng Nam Thu Thu nói: "Tốt lắm, từ bây giờ ngươi bắt đầu gia nhập Đường Môn đi. Năm năm sau, lúc kì đại tái tiếp theo bắt đầu, một mình ngươi tự quyết định có ở lại hay không. Cứ như vậy đi." Nói xong câu đó, vị Địa Long Môn môn chủ này xoay người rời đi.
Mặc dù mới vừa rồi trong lòng Nam Thu Thu cũng có ý niệm muốn gia nhập Đường Môn để trốn tránh trách phạt, nhưng bị mẫu thân cứ như vậy giao cho Đường Môn, trong nội tâm nàng cũng không khỏi có một trận ủy khuất, nước mắt lại chảy xuống.
Vương Đông Nhi chủ động đi lên trước, nói: "Thu Thu, Đường Môn chúng ta cũng không phải là đầm rồng hang hổ. Gia nhập Đường Môn, đối với tương lai phát triển của ngươi tuyệt đối sẽ không có chỗ xấu. Hoan nghênh sự gia nhập của ngươi." Vừa nói xong, nàng chủ động đưa tay hướng về phía Nam Thu Thu.
Kể từ khi Vương Đông Nhi đi theo Hoắc Vũ Hạo, đã ra khỏi tâm tính của nữ giả nam trang. Cho nên, đôi lúc nàng cũng đã xem mình như nữ nhi, nhưng nàng đã quên lực sát thương của mình sau khi nữ giả nam trang.
Nam Thu Thu nghe được Vương Đông Nhi mềm giọng an ủi, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết kia, theo bản năng đáp ứng. Chẳng những nước mắt dừng lại, còn chủ động vươn tay nắm tay nàng. Để Vương Đông Nhi dìu mình về khu nghỉ ngơi.
Một cái nắm tay này của Vương Đông Nhi và Nam Thu Thu không có ý gì, nhưng trong mắt của người khác lập tức nổi lên cơn ghen!
"Nàng, nàng dám nắm tay Vương Đông. Ta phải giết nàng……." Mộng Hồng Trần nghiến răng nghiến lợi muốn xông ra từ khu nghỉ ngơi có mái che nắng.
"Tỉnh táo! Muội muội, muội nhất định phải tỉnh táo!" Tiếu Hồng Trần vội vàng ôm nàng lại, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, hắn cũng không hiểu, tại sao mỗi lần muội muội nhắc tới Vương Đông. Sự thông minh trong nháy mắt liền giảm xuống mấy cấp độ.
Nam Thủy Thủy trở về lại bên phía Địa Long Môn, khóe miệng toát ra vẻ tươi cười, "Đường Môn. Hảo một cái Đường Môn. Đường Môn của Sử Lai Khắc học viện. Chính là nơi rất thích hợp cho Thu Thu rèn luyện."
Địa Long Môn có một môn tuyệt học thần bí truyền từ đời môn chủ đời thứ nhất ở ngàn năm trước. Có thể thông qua tướng mạo xem tính cách con người. Mới vừa rồi nàng chỉ là hơi hơi nhìn một chút, đã thấy được chánh khí trên mặt của những người ở Đường Môn. Nếu không, thân là mẫu thân, làm sao có thể dễ dàng đem con gái của mình giao cho người xa lạ như vậy? Hơn nữa khi nàng nghe Hoắc Vũ Hạo nói Đường Môn tọa lạc ở trong Sử Lai Khắc thành, thì càng thêm yên tâm.
Trong những người tuổi trẻ này đã có hai người là Hồn Đế, chuyện này có nghĩa như thế nào? Vì đại tái lần này, Nam Thủy Thủy đã cố ý điều tra qua đại tái kì trước. Có thể có được một đội viên cấp bậc Hồn Đế, ở kì đại tái trước ít nhất cũng có thể tiến vào bát cường. Mà Hồn Sư này lại là ở trong Sử Lai Khắc thành thành lập tông môn. Muốn cùng Sử Lai Khắc học viện không có chút nào quan hệ, nói ra có người tin sao?
Cũng là bởi vì vài điểm phán đoán này, mới khiến cho Nam Thủy Thủy lúc này rất là yên tâm. Nguyên vốn ý định dẫn người tới dương oai cũng phai nhạt đi. Dĩ nhiên, nàng nhất định sẽ đi đến Đường Môn. Cũng phải đến xem nữ nhi của mình đi theo cái tông môn này có tiền đồ hay không mới được. Làm mẹ không phải đều là như vậy sao? Cho dù miệng nói cứng rắn, nhưng đối với hài tử thì tâm cũng mềm mại như bông vải.
Trận đấu của Đường Môn mặc dù đã kết thúc, nhưng Hoắc Vũ Hạo và các đồng bạn vẫn không trở về tửu điếm, mà là tiếp tục xem chiến. Hắn đang đợi, đợi chờ tông môn mà mình chú ý xuất chiến.
Rất nhanh, hắn đã chờ được.
Đến gần giữa trưa cùng ngày, khi sắp kết thúc những trận đấu vào buổi sáng ngày thứ hai, trận đấu cuối cùng trong sáng nay.
"Thánh Linh Tông đấu với Thiên Đô học viện. Hai bên đội viên lên đài."
Hoắc Vũ Hạo vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, khi hắn nghe được ba chữ Thánh Linh Tông, nhất thời ánh mắt mở ra một lần nữa, ánh mắt nhìn về hướng khu nghỉ ngơi có mái che nắng.
Quả nhiên, hắn lập tức thấy một tên thanh niên mặc trang phục toàn màu đen đi ra, mủi chân chỉa xuống đất liền phóng lên sân thi đấu. Trang phục cùng Đường Nhã giống nhau như đúc.
Thánh Linh Tông, Thánh Linh Giáo. Quả nhiên là bọn họ. Bọn họ thật sự đến tham gia.
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo chợt trở nên ngưng trọng, vững vàng nhìn chăm chú tên thanh niên áo đen đang trên sân thi đấu kia.
Vương Đông Nhi ngồi ở bên cạnh hắn, lúc này lại có chút phiền não. Mới vừa rồi sau khi dìu Nam Thu Thu ngồi xuống xong, nàng rất nhanh liền ý thức được vấn đề của bản thân, lại phạm sai lầm. Cảm xúc ba động lúc trước của Nam Thu Thu hiển nhiên đã bình tĩnh lại. Sau đó liền hướng nàng hỏi thăm tình huống của Đường Môn, lại muốn nàng hỏi thăm tình huống của mình. Chuyện này chắc chắn có mục đích. Chuyện như vậy Vương Đông Nhi đã gặp nhiều lắm rồi.
“Vương Đông. Khi ta đến Đường Môn, ta sẽ ở chỗ nào vậy?"
"Rốt cục cái tên Hoắc Vũ Hạo kia đã dùng biện pháp gì để đánh bại tên đội viên cuối cùng của Địa Long Môn chúng ta vậy?"
"Vương Đông, ngươi lớn lên rất là anh tuấn nha, Nhưng mà bả vai có chút hẹp. A, chân của ngươi cũng không lớn nhỉ! Mặc giầy cỡ bao nhiêu vậy!"
Mọi việc giống như không có hồi kết vậy, Nam Thu Thu lập tức nói một đống.
Những người còn lại của Đường Môn dường như đều không nghe thấy gì cả, từng người một ngồi nghiêm chỉnh, nhưng nụ cười trong đáy mắt cũng không thể che dấu được. Rất rõ ràng, lại có thêm một cô nương bị vẻ bề ngoài anh tuấn của Vương Đông Nhi mê hoặc.

Nam Thu Thu tuyệt đối không phải là mê trai, nhưng khi nàng gặp phải một người có tướng mạo anh tuấn như thế, hơn nữa trước hai mươi tuổi tu vi đã vượt qua cấp sáu mươi, có lý do gì không bị hấp dẫn đây? Có lẽ, ngay cả chính nàng cũng không có cảm giác được.

Đúng như Hoắc Vũ Hạo đã nói, Vương Đông tuyệt đối là mẫu người lý tưởng mà nam nữ đều đồ sát được.

Lúc này lực chú ý của Hoắc Vũ Hạo tất cả đều ở trên sân thi đấu. Tên thanh niên mặc áo đen của Thánh Linh Tông tướng mạo hết sức bình thường, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt. Khi Hoắc Vũ Hạo dùng tinh thần tham trắc bao phủ ở trên người hắn, nhất thời có một loại cảm giác âm trầm truyền đến.

Không thể không nói, ở phương diện kỹ thuật về hồn đạo khí, Nhật Nguyệt đế quốc đúng là đứng đầu toàn bộ đại lục, dưới tình huống vòng bảo hộ trong kì đại tái lớn như vậy ít nhất phóng lên cao hơn 500 thước, cường độ phòng ngự cũng tương đối kinh người. Lấy tu vi tinh thần hiện tại của Hoắc Vũ Hạo, muốn đem tinh thần tham trắc xâm nhập vào trong đó, tiêu hao cũng không nhỏ. Bất quá đối với Thánh Linh Tông, hắn nhất định phải dò xét, cũng không tiếc tiêu hao bao nhiêu.

Lúc trước đánh bại Địa Long Môn, Hoắc Vũ Hạo dựa vào là Linh Hồn Trùng Kích, cùng trước kia bất đồng chính là, bây giờ hắn đã hoàn toàn có thể khống chế cường độ công kích của những hồn kỹ thuộc tính tinh thần do mình sỡ hữu. Dưới tình huống không muốn thương tổn đối thủ, nên chỉ làm thanh niên của Địa Long Môn lâm vào hôn mê.

Chỉ cần hắn muốn, cho dù là cường giả cấp Hồn Đế cũng rất khó tiếp nhận được một kích toàn lực của Linh Hồn Trùng Kích. Trên thực tế cái này mới là lá bài tẩy lớn nhất của Hoắc Vũ Hạo, cho nên hắn mới thi triển ở trong bóng tối, dễ dàng che dấu.

Hoắc Vũ Hạo dù sao cũng không phải là người tàn tật thật sự, tinh thần lực dần dần trưởng thành khiến cho hắn càng ngày càng phát hiện tu vi hồn lực của mình cùng cường độ thân thể đã không theo kịp trình độ của tinh thần lực.

Ví dụ đơn giản, bây giờ hắn tuyệt đối không dám thông qua Vận Mệnh Nhãn toàn lực phóng ra Linh Hồn Trùng Kích, nếu như vậy đầu óc của hắn rất có thể sẽ chịu không nổi trước, đầu sẽ nổ tung. Đối với cái vấn đề này, hắn đã hỏi qua Huyền lão, Huyền lão trả lời hắn rất đơn giản, một tên Hồn Sư muốn tiến bộ tu vi của toàn thân, như vậy, Hồn Lực tuyệt đối là trụ cột, cũng là thứ quan trọng nhất. Hồn lực tăng lên một cấp, cũng sẽ tăng cường toàn diện tố chất thân thể của Hồn Sư, kéo dài đi xuống thì tu vi mới có thể đạt tới trình độ càng ngày càng mạnh, cho dù muốn thừa nhận hồn lực hay là tinh thần lực, cũng cần phải có thân thể đủ mạnh mẽ mới được.

Cường độ thân thể của Hoắc Vũ Hạo đúng là đã vượt qua đồng cấp Hồn Sư, dựa vào sinh mệnh lực khổng lồ của Sinh Linh Kim, hơn nữa được song sinh vũ hồn tăng phúc, đủ để khiến tố chất thân thể của hắn sánh ngang với cường giả lục hoàn Hồn Đế. Nhưng cũng chỉ tới đó thôi. Dù sao tu vi thật của hắn cũng chỉ có ngũ hoàn, mà hiện tại tinh thần lực của hắn ngay cả Huyền lão cũng phải giật mình. Có thể nghĩ ở phương diện tinh thần hắn đã đạt đến trình độ như thế nào. Huyền lão trực tiếp nói cho hắn biết, nếu như hắn muốn phát huy hoàn toàn cảnh giới hữu hình vô chất, đầu tiên chính là phải đem tu vi tăng lên tới cảnh giới Phong Hào Đấu La, chỉ có như vậy, thân thể siêu thoát đến một tầng cấp khác, mới có thể để hắn không chút cố kỵ thi triển tự thân tinh thần lực.

Dĩ nhiên, còn có một phương pháp tạm thời, đó chính là đạt được một khối Đầu Bộ Hồn Cốt cường đại, làm Tinh Thần Hải của hắn càng thêm vững chắc, chỉ có như vậy, khi thi triển tinh thần lực thời mới có thể so sánh với cường độ hiện tại đã gia tăng rất nhiều. Dĩ nhiên, vẫn không có biện pháp phóng ra toàn lực, tăng tu vi lên vẫn là vấn đề quang trọng nhất mà tương lai hắn nhất định phải đối mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK