Lúc này, trên người hai đại thần thú đều tỏa ra ánh sáng chói rọi, nhất là Thiên Mộng, trên người nó không ngừng khuếch tán ra ánh sáng màu vàng kim, dần dần lan tỏa khắp Tinh Thần Hải, hiển nhiên nó đang cởi bỏ phong ấn và kết hợp đồng thời củng cố mở rộng Tinh Thần Hải.
Mà trên người Băng Đế lại tỏa ra một màn sương mù màu trắng và xanh, màn sương này không ngừng rót vào Hồn Cốt thân thể Băng Bích Đế Hoàng Hạt sau đó di chuyển khắp người Hoắc Vũ Hạo.
Bất kể là Thiên Mộng Băng Tằm hay Băng Bích Đế Hoàng Hạt đều không thể giữ lượng hồn lực nhiều hơn Hoắc Vũ Hạo, vì cả hai bọn chúng đều đã trở thành Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo, hồn lực của bọn chúng và hồn lực vận chuyển theo chu trình của Huyền Thiên Công là hai dạng khác nhau. Hồn lực của bọn chúng tiện giờ chỉ có khả năng củng cố mở rộng Tinh Thần Hải đồng thời tăng khả năng số tuổi Hồn Hoàn mà cơ thể Hoắc Vũ Hạo có thể chịu đựng được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lần này, khi hấp thu Sinh Linh Kim, Hoắc Vũ Hạo tuy rằng thông qua Tinh Thần Tham Trắc có thể cảm nhận được biến đổi của xung quanh nhưng lại không cảm nhận được một cách rõ ràng, hắn chỉ biết cơ thể mình có thay đổi một chút còn cụ thể ra sao lại không rõ ràng lắm. Sinh Linh Kim mang đến cho hắn một sự thay đổi hoàn toàn khác, bề ngoài thực lực của hắn không tăng lên bao nhiêu nhưng thực tế, tiềm năng của hắn lại một cần nữa được củng cố và tăng mạnh. Đồng thời, các giác quan của hắn cũng đã được nâng cao hơn người thường.
Sau khi dạo một vòng trong Tinh Thần Hải, Hoắc Vũ Hạo liền chạy vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ quần áo mới. Đồng thời hắn cũng không quên nhìn lại mình một lần trong gương, con mắt thứ ba trên trán của hắn đúng là không còn nữa, nếu không phải hắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó có lẽ hắn đã nghĩ nó biến mất thật rồi.
Hắn ngẫm nghĩ lại mọi chuyện một lần nữa, rồi ngồi xuống giường thúc dụng Hồn Lực vận chuyển tu luyện. Vì hắn mơ hồ có một cảm giác, lúc này chỉ cần mình ngồi xuống tịnh tâm tu luyện nhất định sẽ có thu hoạch lớn.
Khi Vương Đông lặng lẽ trở lại phòng thì thấy Hoắc Vũ Hạo đã chìm sâu vào trạng thái tu luyện.
Vương Đông nhìn thấy hắn có chút sững sờ, tuy bên ngoài Hoắc Vũ Hạo không có sự thay đổi gì nhưng Vương Đông là người cực kỳ thân thiết với Hoắc Vũ Hạo, hắn cảm nhận được người bạn của mình lúc này và trước khi hắn rời đi hoàn toàn khác biệt. Sự khác biệt này không phải chỉ có một chút xíu, thậm chí tướng mạo của Hoắc Vũ Hạo cũng đầy sức thu hút hơn trước.
Tự tin, trầm tĩnh, và một chút sâu sắc. Đồng thời cũng tràn đầy sức sống.
- Đứa ngốc này không phải siêng năng vậy chứ. Một mình tu luyện cũng có thể rơi vào trạng thái này?
Bình thường Hồn Sư tu luyện có hai dạng tình huống, minh thưởng và chìm sâu vào minh tưởng. Bình thường trong trạng thái minh tưởng, nếu có sự vật, sự việc hoặc con người bên cạnh tác động sẽ tự động tỉnh dậy, bản thân Hồn Sư sẽ không bị ảnh hưởng gì, nên dạng minh tưởng này là dạng tu luyện phổ biến nhất.
Mỗi lần Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng tu luyện đều rơi vào trạng thái này, dù sao bọn họ tu luyện dựa trên Hạo Đông Lực nên thế nào cũng vẫn phải điều khiển nó, nó không có khả năng tự động vận chuyển.
Còn trạng thái chìm sâu vào minh tưởng lại khác hẳn. Hồn Sư nào rơi vào trạng thái này thì cả bản thân cũng gần như nhập định (ngồi thiền), không hề cảm nhận được sự thay đổi của bên ngoài, dạng tu luyện này chỉ có thể tự bản thân Hồn Sư tỉnh dậy.
Trong tình huống này, Hồn Lực trong cơ thể Hồn Sư sẽ tự động vận chuyển, so với tốc độ minh tưởng bình thường dĩ nhiên nhanh hơn nhiều. Đồng thời trong quá trình này, bản thân Hồn Sư sẽ ngẫm hiểu ra được rất nhiều chuyện mà bình thường không sao hiểu được. Hiểu quả của một lần chìm sâu vào minh tưởng cao gấp mười lần minh tưởng bình thường.
Bất cứ Hồn Sư nào cũng hi vọng mình tu luyện có thể chìm sâu vào minh tưởng, nhất khi chuẩn bị đánh sâu vào cổ bình. Vì thường thường, những lúc như vậy, đã có ít nhất 80% thăng cấp thành công.
Có điều, không gì là hoàn hảo cả. Quá trình này tốt như thế nhưng lại kỵ nhất là bị làm phiền. Nếu chẳng may đang chìm sâu vào minh tưởng mà bị quấy rầy thì rất có khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, cơ thể bị thương tổn nghiêm trọng.
Muốn biết người kia đang trong trạng thái minh tưởng hay chìm sâu vào minh tưởng rất dễ dàng. Khi Hồn Sư trong trạng thái minh tưởng bình thường thì phải tự điều khiển hồn lực vận chuyển, mà những lúc ấy, trừ phi bản thân người đó có công pháp đặc biệt hoặc trong giai đoạn đột phá thì hồn lực mới lan tỏa ra ngoài, ví dụ như lúc Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tu luyện Hạo Đông Lực bị ảnh hưởng của Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt mà phát ra ánh sáng màu vàng kim.
Còn Hồn Sư đang trong trạng thái chìm sâu vào minh tưởng thì hồn lực tự động vận chuyển trong cơ thể, đồng thời cũng có một ít tràn ra ngoài bao phủ lấy cơ thể Hồn Sư và bảo vệ họ, như thế hơi thở của họ đều được che giấu đi.
Bản thân Hoắc Vũ Hạo lúc này là như vậy đó, bên ngoài cơ thể hắn là một bức màn ánh sáng màu trắng lúc ẩn lúc hiện, nhìn hắn y hệt như một khối bảo vật sáng lóa vậy.
Nếu là người khác thấy trạng thái chìm sâu vào minh tưởng này của Hoắc Vũ Hạo nhất định sẽ có chút ghen tị nhưng Vương Đông lại không giống vậy. Ngược lại hắn còn vui mừng cho Hoắc Vũ Hạo. Hắn nhìn Hoắc Vũ Hạo làm mặt quỷ trêu đùa một chút rồi kéo ghế ra ngồi trước cửa phòng thủ hộ cho bạn của mình, tránh trường hợp các sư tỷ sư huynh trong đội Sử Lai Khắc không biết lại đến làm phiền thì không hay.
Khi Hoắc Vũ Hạo tu luyện xong tỉnh dậy liền cảm thấy cả người mình vô cùng ấm áp, thoải mái không nói nên lời, hồn lực của hắn đã tăng lên không ít, hôm trước hắn vừa mới lên cấp 28, nay đã đến 1/3 của cấp 29. Đây là kết quả bình thường hắn siêng năng tu luyện với Hạo Đông Lực đồng thời từ sự trợ giúp của chìm sâu vào minh tưởng ban nãy.
Tốc độ tu luyện của hắn khi chìm sâu vào mình tường cao hơn gấp mấy lần hắn và Vương Đông cùng sử dụng Hạo Đông Lực để tu luyện, tuy nhiên đây là phương thức tu luyện chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Hắn ngã người xuống giường nghỉ ngơi một lát, hắn cảm nhận cả người mình lâng lâng, vô cùng sảng khoái, giống như hoàn toàn không còn chút trọng lượng nào, cái cảm giác này hai chữ "tuyệt vời" cũng không đủ để diễn tả nữa.
Mọi thứ đều đã thay đổi, hắn không còn yếu ớt như ngày xưa nữa, hắn, rốt cuộc cũng có thể biết hai chữ "cường đại" là như thế nào.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghĩ vừa nắm chặt hai nắm tay, hắn nhìn ra bầu trời bên ngoài, lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt nhưng lại mang theo một cảm giác mới mẻ hoàn toàn.
- Vương Đông sao chưa quay lại nữa nhỉ? Bình thường hắn tắm cũng đâu có lâu đến vậy?
Hoắc Vũ Hạo không nghĩ mình đã tu luyện quá lâu, hắn nhớ khi mình và Hoắc Vũ Hạo bắt đầu tu luyện và buổi sáng, sau đó hắn tịnh hóa thanh đao khắc Phệ Linh, kế đó là Vương Đông về phòng tắm rửa, rồi cuối cùng mới là hắn tu luyện. Tính đi tính lại lẽ ra lúc này Vương Đông phải sang đây rồi chứ.
Hoắc Vũ Hạo nghĩ thế liền vội vã ra ngoài, nhưng khi hắn mở cửa lại cảm nhận được có một vật nặng từ bên ngoài ngã nhào vào phòng.
Hoắc Vũ Hạo giật mình theo bản năng nhảy lùi về sau, đồng thời cũng phóng xuất ra vũ hồn của mình. Có điều lúc này hắn vừa nhìn thấy người vừa xuất hiện liền giật mình trợn mắt.
Rầm.
"Ui da."
Hoắc Vũ Hạo thấy Vương Đông ngã từ trên ghế xuống, vội vàng bước đến đỡ hắn dậy.
- Vương Đông, ngươi làm cái gì đấy, tự dưng không vào mà ngồi ngoài này làm gì?
Hóa ra Vương Đông ngồi ở ngoài dựa lưng vào cửa phòng, vì đợi lâu quá nên mơ mơ màng màng suýt ngủ gật, khi đó Hoắc Vũ Hạo lại mở cửa ra, Vương Đông theo đã ngã xuống đất.
Vương Đông tức giận nói:
- Ngươi là cái đồ không có lương tâm, ta ở bên ngoài thủ hộ cho ngươi, ngươi còn không biết cảm ơn nữa, vừa dậy đã làm ta ngã xuống đất, nếu ta có mệnh hệ gì ngươi có chăm sóc ta không hả?
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Không phải bình thường lúc nào ta cũng chăm sóc ngươi sao? Phòng của ngươi ai dọn dẹp? Ai lau chùi? Quần áo của ngươi ai giặt? Không phải mỗi ngày ngươi đều sống sung sướng như đại gia sao?
- Ta...
Vương Đông định phản bác nhưng nghĩ mãi không ra lý do đành tức giận nói:
- Ngươi không nói lý lẽ thì thôi, lần này ta bỏ qua cho ngươi. Ngươi thì giỏi rồi, chìm sâu vào minh tưởng, chỉ tội cho cái mông của ta lần này phải chịu khổ.
Hoắc Vũ Hạo khẽ vương tay đặt lên mông Vương Đông nói:
- Thôi bỏ đi, để ta xoa cho ngươi.
Đừng thấy Vương Đông còn bé nhưng mông không nhỏ chút nào, Hoắc Vũ Hạo khẽ xoa cảm thấy cũng không tệ lắm.
Vì Hoắc Vũ Hạo "ra tay" quá nhanh, vừa dứt lời đã làm ngay, Vương Đông không kịp phản ứng cứng đơ cả người.
Hoắc Vũ Hạo xoa nhẹ hai cái, hắn cảm thấy có gì đó không đúng bèn liếc trộm nhìn Vương Đông. Vương Đông lúc này đã tái mặt nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo với đôi mắt muốn phun ra lửa.
- Sờ thích lắm sao?
Vương Đông rít từng lời qua kẽ răng.
- Ặc, cũng không tệ.
Hoắc Vũ Hạo đáp theo bản năng.
- Ngươi - đi - chết - đi.
Vương Đông ngẩng đầu đưa chân đá thẳng vào trán Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng xoay ngươi về sau tránh lấy một cước này. Nhưng cơ thể Vương Đông cực kỳ linh hoạt, đầu ngón chân phải khẽ xoay trên mặt đất, chân trái rút về quét thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo căn bản không cần dùng mắt, hắn khẽ lách người sang dễ dàng tránh lấy đòn công kích.
Chân trái Vương Đông vừa quét ngang liền dừng lại trên không trung, sau đó chuyển hướng đánh vào vùng ngực và bụng của Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo lật người né tráng, đồng thời chân phải vung lên, đánh về phía cẳng chân trái của Vương Đông, đồng thời đùi phải của hắn khẽ quấn lấy đùi của Vương Đông, hai tay chống trên mặt đất. Nhất thời cả hai quấn lấy nhau thành hình chữ Mã (马), hai đùi vẫn dính chặt một chỗ.
Vương Đông dĩ nhiên không ngờ Hoắc Vũ Hạo có thể ứng biến trơn tru như vậy, hắn kinh ngạc nói:
- Cơ thể ngươi từ lúc nào lại mềm dẻo như vậy?
Hoắc Vũ Hạo không khỏi đắc ý nói:
- Từ trước giờ ca luôn như vậy mà, quân tử động khẩu không động thủ nha.
- Ta không thèm làm quân tử. Ngươi được lắm, đánh nhau dùng cả Tinh Thần Tham Trắc.
Vương Đông vừa nói vừa rút chân trái về, đùi phải cũng kéo ra, đầu ngón chân khẽ chạm mặt đất rồi đứng dậy. Sau đó lộn mèo một cái, hai chân cùng lúc đánh về phía Hoắc Vũ Hạo.