Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, Thuẫn Tường. Tất cả sóng đất đều bị ngăn cản lại, căn bản không có cơ hội đến gần tiếp ức Cô Trúc Kiếm.
Mà Cô Trúc Kiếm nhờ ba giây ngăn mọi đòn tấn công của Vô Địch Hộ Tráo đã thuận lợi sử dụng Hồn Kỹ thứ năm của mình.
Tử Hoàng Trúc, dài chừng một trượng, toát ra ánh sáng màu tím rực rỡ, phía trên mơ hồ ẩn hiện hoa văn ánh kim. Cô Trúc Kiếm nhờ sự trợ giúp của Vô Địch Hộ Tráo đã đưa vũ hồn Tử Hoàng Trúc của mình cắm xuống mặt đất. Ngay khi vật phẩm phụ trợ kia mất đi tác dụng, hắn liền lập tức sử dụng Hồn Kỹ thứ năm của mình.
Mục địch của hắn rất đơn giản, chính là, tìm cơ hội chạy trốn.
Đáng tiếc, trước mặt hắn còn có đến năm người của học viện Sử Lai Khắc.
Ngay lúc Vô Địch Hộ Tráo mất đi tác dụng, một cái lồng băng liền xuất hiện vây lấy hắn, mà cái lồng băng này lại chẳng hề có một khe hở nào.
Kết quả, Hồn Kỹ thứ năm của hắn đành va mạnh vào lồng băng.
Lồng băng kia là hồn kỹ thứ ba của Lăng Lạc Thần, cũng chính là Hồn Kỹ ngàn năm, gọi là Băng Lao. Cô và Cô Trúc Kiếm đều có tu vi là Hồn Vương, theo lý thuyết lẽ ra lồng băng của cô không thể nào đỡ được công kích của Cô Trúc Kiếm.
Nhưng, hiện giờ Lăng Lạc Thần không phải chiến đấu một mình. Sau lưng cô là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang hợp lực tạo thành Hạo Đông Lực rót vào cơ thể cô. Hạo Đông Lực không chỉ tăng phúc cho thuộc tính vũ hồn cô trở thành cực hạn mà thậm chí còn tăng thêm một chút hơi thở Quang Minh. Vì thế, Băng Lao này đã kiên cố lại càng thêm vững chắc, vô cùng khó phá vỡ.
Mọi người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy bên trong Băng Lao phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ, sau đó Băng Lao xuất hiện vết nứt, cuối cùng ánh sáng màu tím kia trở nên ảm đạm.
Băng Lao vỡ nát, nhưng vì do Lăng Lạc Thần thu lại kỹ năng của mình, Cô Trúc Kiếm vừa sử dụng kỹ năng từ Hồn Hoàn vạn năm, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đỡ lấy Đái Thược Hành đang cùng lúc thi triển Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, Bạch Hổ Kim Cương Biến và Bạch Hổ Ma Thần Biến.
Vì thế, quá trình này, chỉ có thể dùng hai chữ giày vò để hình dung. Là một Hồn Vương bị Hồn Đế "bạo hành".
Trận chiến kết thúc nhanh vượt xa dự đoán của mọi người. Mà Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ của Mã Tiểu Đào hoàn toàn không có cơ hội rơi xuống những người của học viện Đấu Linh vì vị trọng tài bên ngoài ngay khi cảm thấy tình thế không ổn đã vội vàng bước lên cản trở. Học viện Sử Lai Khắc hoàn toàn áp đảo, chiến thắng một cách dễ dàng.
Lúc này thê thảm nhất có thể nói là Cô Trúc Kiếm, vì học viện bọn họ chỉ có một ngày để nghỉ ngơi tịnh dưỡng, hôm sau đã tiếp tục phải thi đấu trận cá nhân rồi. Nhưng ban nãy vì vị trọng tài bận ngăn cản Mã Tiểu Đào nên bên này Đái Thược Hành không có ai cản trở dĩ nhiên ra tay hơi bị độc ác. Hai tay hai chân Cô Trúc Kiếm đều bị đánh gãy. Đương nhiên, vết thương này với Hồn Sư không có gì đáng ngại nhưng trong thời gian ngắn không thể nào tiếp tục chiến đấu.
Lúc vị trọng tài đỡ Cô Trúc Kiếm dậy, bỗng thoáng nhìn về phía học viện Sử Lai Khắc với vẻ bất mãn.
Đái Thược Hành lại còn bày ra vẻ mặt vô tội cứ như ban nãy người xuống tay độc ác không phải là hắn. Hoặc là nói... ta chỉ đánh gãy tứ chi hắn chứ không phải "ngũ chi", như thế đã nhẹ tay lắm rồi.
Các thành viên của học viện Đấu Linh đều nhìn về phía học viện Sử Lai Khắc với vẻ phẫn nộ.
Mã Tiểu Đào hừ lạnh một tiếng nói:
- Nhìn cái gì? Nếu là các ngươi, các ngươi có nương tay không?
Xuất phát tinh thần nhân đạo, trước khi Đái Thược Hành đánh gãy tứ chi của Cô Trúc Kiếm đã đánh hắn ngất xỉu, nên lúc này người lãnh đạo của học viện Đấu Linh là đội phó Tiểu Phong.
Tiểu Phong đưa tay giữ đồng đội của mình lại, đồng thời trầm giọng hỏi Mã Tiểu Đào:
- Cô làm cách nào phá vỡ được ảo cảnh của tôi? Đừng nói là do may mắn.
Mã Tiểu Đào bĩu môi nói:
- Tỷ tỷ đây thiên phu dị bẩm được chưa? Muốn báo thù cứ đợi đến đấu cá nhân tìm tỷ mà báo.
Cô nói xong liền vung tay dẫn đầu đoàn người rời khỏi sàn đấu, cực kỳ có phong cách đại tỷ.
Làm sao cô phá vỡ được ảo cảnh của đối phương? Dĩ nhiên là nhờ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo rồi, còn phải suy nghĩ sao?
Đừng nhìn trận đấu này có vẻ đơn giản, thật ra mỗi bước của bọn họ đều đã tính toán rất cẩn thận, mấu chốt đều nằm trên người Hoắc Vũ Hạo.
Trận này bề ngoài Lăng Lạc Thần là chủ khống nhưng thật ra vai trò của Hoắc Vũ Hạo cũng quan trọng không kém. Chẳng qua những người bên ngoài không nhìn thấy được mà thôi.
- Đây mới thật sự là thực lực của học viện Sử Lai Khắc. Có điều học viện Đấu Linh cũng không tệ. Tiếc là họ gặp nhầm đối thủ mà thôi.
Hoàng đế Tinh La sau khi xem xong trận đấu gật đầu đánh giá.
Bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tiếu Hồng Trần hiếm khi không có vẻ kiêu ngạo, không biết có phải vì hành động ban nãy của Vương Đông đã kích thích hắn hay không mà lúc này hắn lại ghé tai nói nhỏ với Mã Như Long.
- Đội trưởng, đội trưởng nhìn thấy gì không. Bên phía học viện Đấu Linh cũng không đơn giản đâu. Chẳng qua bọn họ chưa kịp sử dụng thứ đó mà thôi.
Mã Như Long gật đầu nói:
- Khó trách bọn họ dám bỏ qua vị trí thứ nhất. Nếu ta nhìn không lầm thì bọn họ định ghép những món đồ kia lại, thứ đó hẳn là phiên bản lớn của Lôi Đình Cự Pháo. Nhưng mà, làm sao bọn họ có được bản vẽ của Lôi Đình Cự Pháo chứ?
Tiếu Hồng Trần nhíu mày, trầm giọng nói:
- Nếu ta đoán không nhầm hẳn là thứ phỏng chế từ Lôi Đình Cự Pháo của Minh Đức Đường chúng ta. Có điều kỹ thuật của bọn họ không bằng nên phải làm phiên bản lớn. Thể thích lớn thì không cần kỹ thuật cao siêu lắm. Vì thế nó mới cần đến bảy người cùng sử dụng.
Mã Như Long gật đầu nói:
- Có lẽ là thế, xem ra về mặt chế tạo Hồn Đạo Khí của đế quốc Đấu Linh đã tiến bộ không ít. Có lẽ bọn họ không ngờ mình lại gặp phải học viện Sử Lai Khắc sớm như vậy, mà chiến thuật của học viện Sử Lai Khắc còn vừa vặn khắc chế bọn họ. Nếu đổi là đội ngũ khác, e là hiếm có ai có thể phá vỡ phòng ngự của bọn họ trước khi họ lắp ráp thành công Lôi Đình Cự Pháo, năm người kia đều có một kiện Vô Địch Hộ Tráo, mà bọn họ còn có ảo cảnh với lực phòng ngự khá mạnh. Trận này bọn họ thua chỉ vì bọn họ xui xẻo, chứ không phải không có thực lực.
Tiếu Hồng Trần có chút bực bội nói:
- Học viện Sử Lai Khắc thật may mắn. Nhưng mà chiến thuật này bọn họ chỉ dùng được một lần thôi, cũng may mà gặp phải đối thủ này. Nếu không với lực công kích cực mạnh của kiện Lôi Đình Cự Pháo cấp bảy kia, cho dù bọn họ có hai Hồn Đế cũng đừng mơ đỡ được.
Mã Như Long mỉm cười nói:
- Như thế này cũng không hẳn là xấu, chẳng phải chúng ta đã thấy rõ toàn bộ thực lực của học viện Sử Lai Khắc rồi sao?
Tiếu Hồng Trần gật đầu nói:
- Ừ.
Mã Như Long xoay người lại nhìn thẳng vào Tiếu Hồng Trần, nghiêm túc nói:
- Tiếu, về mặt thiên phú rõ ràng đệ hơn xa ta, thậm chí có thể nói là có một không hai ở đế quốc chúng ta. Nhưng tính cách của đệ cũng vì phần thiên phú này mà trở nên nóng nảy. Nếu đệ không sửa đổi thì tương lai sẽ ngã rất đau.
Tiếu Hồng Trần lặng người.
- Đội trưởng, ta...
Mã Như Long phất tay không cho hắn nói tiếp:
- Ta hy vọng đệ càng ngày càng mạnh mẽ, vì đế quốc, vì Minh Đức Đường hay vì học viện chúng ta cũng được. Chúng ta ai cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào đệ, hi vọng đệ không làm mọi người thất vọng. Đệ cũng sắp mười lăm tuổi rồi, cũng nên trưởng thành thôi.
Tiếu Hồng Trần có chút lúng túng, nhưng kỳ lạ là lại không phản bác lại những lời của Mã Như Long, hắn từ từ bước về chỗ của mình, vẻ mặt cứ như đang suy nghĩ cái gì đó.
Người sáng suốt đương nhiên không chỉ có bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, Vương Ngôn ngồi bên dưới xem trận đấu cũng hoảng hồn.
Khi thấy Cô Trúc Kiếm cầm khối kim loại trong tay hắn đã hiểu chiến thuật của đối phương là gì. Đấy không phải là âm mưu nữa mà phải gọi là dương mưu. Vì dù biết rõ đối phương đang làm gì nếu không đủ thực lực cũng không thể ngăn cản.
Bên phía đối phương có đến năm Hồn Vương mang Vô Địch Hộ Tráp, hơn nữa còn có rất nhiều Hồn Kỹ tăng lực phòng ngự, tất cả rõ ràng đều đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, bọn họ muốn đối phó dĩ nhiên là học viện Sử Lai Khắc, đồng thời cũng là chức vô địch kia. Chiến thuật lần này của học viện Đấu Linh rõ ràng là không tiếc bất cứ thứ gì, hoàn toàn dựa vào những Hồn Đạo Khí có tác dụng cực mạnh kia.
Trên đường về Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm, Đái Thược Hành nói:
- Ngày mốt, trận đấu cá nhân, để ta thi đấu đầu tiên.
Mã Tiểu Đào trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà đòi thi đấu đầu tiên?
Đái Thược Hành mỉm cười nói:
- Vì hôm nay ta đã làm đội trưởng của bọn họ bị thương nặng, nếu bọn họ thấy ta xuất hiện nhất định sẽ vô cùng kích động. Ta ra thi đấu đầu tiên là vô cùng hợp lý.
Mã Tiểu Đào hừ một tiếng nói:
- Nếu mạnh thì cần gì ba cái quỷ kế kia?
Vương Ngôn đột nhiên lên tiếng nói:
- Tiểu Đào, về tửu điếm rồi bàn bạc sau.
Mã Tiểu Đào nhíu mày nhưng không nói thêm gì nữa.
Lát sau, mọi người đã về đến tửu điếm. Vương Ngôn bảo những người còn lại về phòng nghỉ ngơi tu luyện, còn mình và Mã Tiểu Đào lập tức vào phòng họp.
Sau khi đóng cửa phòng họp lại, Vương Ngôn cũng không nóng lòng nói gì mà từ tốn rót cho Mã Tiểu Đào chén nước.
Mã Tiểu Đào nhìn chén nước trước mặt mình, khẽ ngẩng đầu nhìn Vương Ngôn nói:
- Vương lão sư, ta biết ngài muốn nói gì. Hôm nay ta không làm theo chiến thuật của ngài là lỗi của ta. Nhưng ta và Đái Thược Hành đổi chỗ cho nhau cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả.
Vương Ngôn nhìn Mã Tiểu Đào với ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
- Tiểu Đào, con là đội trưởng của đội chính thức dự thi lần này của học viện Sử Lai Khắc phải không?
Mã Tiểu Đào theo bản năng đáp:
- Đương nhiên.
Vương Ngôn nói:
- Vậy ta hỏi con, trách nhiệm quan trọng nhất của đội trưởng là gì? Là trút giận uất ức trong lòng? Hay dẫn dắt cả đội đoạt chức quán quân cuối cùng?
Mã Tiểu Đào ngẩng người, cô là người thông minh, tuy rằng bình thường khá nóng nảy nhưng nếu xét về mặt suy nghĩ dĩ nhiên cô hiểu ý Vương Ngôn muốn nói là gì.
Vương Ngôn trầm giọng nói tiếp:
- Nếu nói tư cách làm đội trưởng thì lẽ ra người đủ tư cách nhất là Bối Bối, ngay cả Đái Thược Hành cũng thích hợp làm đội trưởng hơn con.
- Ngài...
Mã Tiểu Đào tức giận nói.
Vương Ngôn cứ như không nhận thấy sự tức giận của Mã Tiểu Đào, hắn từ tốn nói tiếp:
- Không phục sao? Vậy thì con nói cho ta nghe xem trong trận đấu này con đã làm được những gì? Lúc trước con bị thương không thể ra thi đấu ta cũng không trách gì? Nhưng bây giờ con đã bình phục, con nói thử xem, con đã làm được những gì???