Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bối Bối lên tiếng:

- Tiểu sư đệ, đệ đi nghỉ ngơi trước. Chúng ta sáng sớm ngày mai liền đi. Đệ dự tính chúng ta cần thời gian bao lâu mới có thể trở về?

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Nhanh thì ba, năm ngày, chậm thì hẳn cũng sẽ không vượt qua nửa tháng.

Bối Bối sau khi hơi chút tự hỏi, lên tiếng:

- Tốt, càng nhanh càng tốt. Huynh đi trước an bài chút việc.

Dứt lời, Bối Bối lập tức hấp tấp xông ra ngoài, trong ánh mắt ngoại trừ vội vàng ra còn mang theo vài phần hưng phấn.

Hòa Thái Đầu đầu óc mơ hồ hướng Hoắc Vũ Hạo hỏi:

- Tiểu sư đệ, đại sư huynh hắn đây là thế nào? Đệ muốn dẫn hắn đi làm cái gì đây? Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ rất kích động nha!

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu, Hòa Thái Đầu mới chợt hiểu ra. Than nhẹ một tiếng, nói:

- Đúng a! Vô luận như thế nào, chúng ta cũng phải giúp đại sư huynh.

Sáng sớm ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng, hai bóng người liền rời khỏi Đường Môn, sau khi ra khỏi ngoại thành Sử Lai Khắc, lập tức triển khai hồn đạo khí phi hành, phóng lên tận trời, nhanh chóng bay về phương bắc.

- Đại sư huynh, huynh gần đây có chút tiều tụy, phải chú ý thân thể mới được!

Hoắc Vũ Hạo nhìn vào Bối Bối phi hành bên cạnh mình, dù mới chỉ hai mươi nhưng thần sắc đã hơi có vẻ gian nan vất vả.

Bối Bối cười khổ nói:

- Trong tông môn nhiều sự tình như vậy, sao huynh lại có thể nghỉ ngơi.

Đúng vậy. Từ lúc cứu viện con tin, Hoắc Vũ Hạo mất tích, thú triều, Đường Môn xây dựng thêm, các loại sự tình cơ hồ liên tiếp, Bối Bối thân là người chủ sự của Đường môn, tất cả sự vụ cơ hồ đều do hắn tiến hành xử lý. Dưới loại tình huống này, hắn căn bản không có khả năng nghỉ ngơi.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Đại sư huynh, lần này vô luận như thế nào đệ cũng giúp huynh tìm tới hai dạng đồ vật.

Bối Bối có thể trong trăm công ngàn việc nhín chút thời gian cùng hắn rời khỏi thành Sử Lai Khắc, tự nhiên chỉ có một nguyên nhân, vì Tiểu Nhã.

Lúc trước, trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc, Bối Bối lấy được ban thưởng là tin tức về hai chủng thực vật có thể khiến Tiểu Nhã khôi phục, trong đó một loại Hoắc Vũ Hạo gặp qua, chính là U Hương Khỉ La Tiên Phẩm. Mà một loại còn lại, hắn tin tưởng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cũng nhất định nhận biết.

Trước khi đi xem Đông Nhi, hắn muốn trước giúp đại sư huynh hoàn thành tâm nguyện này, dù sao, hắn cũng không biết sau khi tiến về Hạo Thiên Tông, bản thân phải bao lâu mới có thể trở về. Bởi vì, ngoại trừ làm bạn Đông Nhi ra, hắn vẫn có một sự tình khác cho tới nay đều muốn đi làm. Mà chuyện đó tất nhiên sẽ chậm trễ hắn thời gian dài.

Hiện tại Đường Môn kiến thiết đã đi vào quỹ đạo, phương diện Hồn Đạo Đường có Hiên lão sư chủ trì, Hoắc Vũ Hạo có thể có thời gian rời khỏi, nhưng hắn hiểu được nỗi khổ trong lòng đại sư huynh, bởi vậy, trước khi đến Hạo Thiên Tông, trước tiên muốn dẫn Bối Bối đi một chuyến đến Lạc Nhật Sâm Lâm.

Vừa bay về hướng Lạc Nhật Sâm Lâm, bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng tâm thần xao động, lần trước tiến về Lạc Nhật Sâm Lâm là vì thay Đông Nhi tìm kiếm Tương Tư Đoạn Trường Thảo. Mà lần đó, cùng đi với hắn chính là Vương Thu Nhi.

Vật đổi sao dời, Đông Nhi và Thu Nhi đã đều không ở bên người, Đông Nhi ngủ say, Thu Nhi hiến tế. Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Hoắc Vũ Hạo lập tức vặn đau.

Cắn đầu lưỡi một cái, nương theo đau nhói mãnh liệt khiến cho bản thân từ trong thống khổ giãy dụa ra. Hắn ở trong lòng âm thầm khuyên bảo bản thân, nhất định phải kiên cường. Chỉ có kiên cường mới có thể đi qua con đường gập ghềnh này. Hắn tin tưởng, phía trước nhất định là ánh sáng, Đông Nhi nhất định sẽ tỉnh lại.

Ngày đó hắn hướng Băng Đế và Thiên Mộng Băng Tằm hứa hẹn, tương lai nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy được Thần vị, không chỉ vì giúp bọn hắn, đồng thời cũng là vì giúp bản thân mình, bởi vì, chỉ có sau khi thành Thần, có lẽ khi đó mới có khả năng khiến Thu Nhi phục sinh.

Hiện tại, đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, ngoại trừ thay mẫu thân báo thù ra, hy vọng nhất chính là Đông Nhi và Thu Nhi đều có thể sống bên cạnh mình.

Hoắc Vũ Hạo hiện tại đã là cường giả cấp bậc Hồn Thánh, cũng là một vị Hồn Thánh duy nhất trong Sử Lai Khắc Thất Quái, luận tu vi, có thể nói là người sau vượt người trước.

Nhưng Bối Bối cũng không kém, hắn cũng đã cách Hồn Thánh một đoạn. Thân là Đường Môn đại sư huynh, từ sau khi ra khỏi Càn Khôn Vấn Tình Cốc, hồn lực của hắn cũng tăng lên nhiều. Lại thêm thường ngày khổ tu, hiện tại cũng có tu vi khoảng chừng sáu mươi tám cấp, ngoại trừ Hoắc Vũ Hạo bên ngoài, hắn có thực lực mạnh nhất trong Thất Quái.

Sau lưng hai người đều là hồn đạo khí phi hành cấp sáu. Toàn lực gia tốc bay nhanh về trước.

Một mực bay gần hai canh giờ mới hạ xuống đất nghỉ ngơi và hồi phục một phen, sau đó nhanh chóng lần nữa lên đường.

Ngày vẫn chưa tới giữa trưa, Lạc Nhật Sâm Lâm đã ở ngay trước mắt.

Hoắc Vũ Hạo mang theo Bối Bối ngựa quen đường cũ tiến vào trong Lạc Nhật Sâm Lâm. Có kinh nghiệm lần trước, hắn biết, trong mảng rừng lớn này có số lượng hồn thú sinh hoạt cực ít, muốn nói cường giả hồn thú, phải kể tới bên trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, mặc dù đều là hệ thực vật, nhưng đẳng cấp tu vi không hề thấp.

Bích Lân Thất Tuyệt Hoa sinh ra độc chướng không có bất kỳ tác dụng gì trước mặt Cực Hạn Băng của Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo mang theo Bối Bối cơ hồ thẳng tắp đi thẳng tới sơn cốc Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

Nhìn vào Thất Thải Độc Chướng xung quanh dần dần biến thành bích lục sắc, Bối Bối cũng kinh hãi không thôi, nếu như không có Hoắc Vũ Hạo lúc này hướng ra phía ngoài thi triển Vĩnh Đông Chi Vực bảo hộ, đừng nói hắn là Hồn Thánh, cho dù là Phong Hào Đấu La, chỉ sợ cũng bị ăn mòn không còn chút nào.

- Tiểu sư đệ, đệ lần trước làm thế nào tiến đến đó? Địa phương này, cũng thật nguy hiểm.

Nhìn vào xung quanh không có một ngọn cỏ, ngay cả bùn đất đều nhuộm thành bảy màu, Bối Bối không khỏi cảm thán nói ra.

Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng cười một tiếng:

- Cực Hạn Băng là khắc tinh của bách độc, đại sư huynh yên tâm đi, không có việc gì. Chúng ta đi vào.

Có Cực Hạn Băng mở đường, tinh thần lực cường đại dưới sự khống chế của Hoắc Vũ Hạo, khiến Bích Lân Thất Tuyệt Hoa, Bích Lân Cửu Tuyệt Hoa phía trước đều co rút lại thành nụ hoa, sau đó hắn mới mang theo Bối Bối cùng một chỗ bay lên, hướng Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn bên trong.

Thân ở không trung, cảnh sắc nhân gian tiên cảnh của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đã hiện ra trước mắt.

Mặc dù nơi này cũng không có sinh mệnh lực nồng đậm như Đại Hung Chi Địa trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nhưng cũng tuyệt đối là nhân gian kỳ cảnh.

Băng và hỏa cùng nhau tồn tại, lượng lớn thực vật trân quý trải rộng trong mỗi một nơi hẻo lánh sơn cốc. Lần thứ nhất đến lập tức khiến Bối Bối dùng hai mắt nhìn đăm đăm.

Cảm nhận được ngoại nhân đến, các hồn thú thực vật xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn lập tức có chút phản ứng. Bất quá, ngay sau đó bọn hắn lập tức nhận ra tinh thần khí tức của Hoắc Vũ Hạo bên này phóng ra.

Hiện tại Hoắc Vũ Hạo cũng không phải hắn của ban đầu, hồn thú hệ thực vật nơi này mặc dù không thiếu cường giả tu vi mười vạn năm, nhưng mà, thực vật tu vi mười vạn năm và hồn thú động vật hoàn toàn khác biệt, có chăng cũng chỉ có năng lực cường đại thuộc lĩnh vực của riêng phần mình mà thôi, muốn nói sức chiến đấu, so với động vật loại hồn thú mười vạn năm còn kém hơn nhiều. Chỉ có nương theo Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn mới có thể đặc biệt cường đại.

Với thực lực hiện tại của Hoắc Vũ Hạo, thật đúng là không e ngại đám hồn thú cường đại này. Chớ nói chi là hắn hiện tại nắm trong tay Vận Mệnh Lực.

Lúc trước, Vương Thu Nhi đã từng uy hiếp qua U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, thứ nàng dùng để uy hiếp kỳ thật rất đơn giản, với tư cách Đế Hoàng Thụy Thú, nàng nắm trong tay khí vận của tất cả hồn thú khu trên đại lục, mặc dù Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là căn bản, nhưng muốn nói đoạn tuyệt khí vận của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn cũng không có vấn đề gì cả, chỉ phải bỏ ra đại giới nhất định mà thôi.

Dưới loại tình huống này, các hồn thú nơi này lại như thế nào dám trêu chọc Vương Thu Nhi? Nếu như không phải Vương Thu Nhi uy hiếp, nàng lúc trước cũng không có khả năng tìm tới gốc Tương Tư Đoạn Trường Hồng thứ hai.

- Ngươi tại sao lại tới?

Âm thanh có chút bất đắc dĩ của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm vang lên.

Thực vật cũng không thích tồn tại tràn ngập tính xâm lược và phá hoại như nhân loại, giống thiên tài địa bảo nhân gian tiên phẩm bọn hắn thì càng là như thế. Mắt thấy Hoắc Vũ Hạo mang theo một người xa lạ đến đây, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm có thể hài lòng mới là lạ.

Hoắc Vũ Hạo cũng không lên tiếng, Vận Mệnh Nhãn trên trán chậm rãi mở ra, hồng kim sắc thái dương văn làm trán hắn trở nên cực kỳ huyễn lệ. Một vầng sáng hồng kim sắc kỳ dị lập tức lấy vầng trán của hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài.

Sau lần trước tới đây, Hoắc Vũ Hạo đối với đám hồn thú hệ thực vật này cũng coi như có chút hiểu rõ, đám gia hỏa này tuyệt đối là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Trong tình huống không có thực lực tuyệt đối uy hiếp bọn nó, muốn có được trợ giúp không khác người si nói mộng.

Quả nhiên, cảm nhận được một đợt sóng tinh thần cường đại tràn ngập khí tức vận mệnh, tất cả tiên phẩm dược thảo đã chuyển hóa làm hồn thú hệ thực vật đều tỉnh lại, trong lúc nhất thời, các loại ý niệm tinh thần hỗn loạn đều mang mấy phần khủng hoảng hướng Hoắc Vũ Hạo phát ra từng đợt khí tức.

Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối nhẹ nhàng hạ xuống, các thực vật vậy mà tự nhiên nhường ra một con đường, để bọn hắn rơi trên mặt đất.

- U U, chúng ta lại gặp mặt.

Hoắc Vũ Hạo nói với U Hương Khỉ La Tiên Phẩm. Bối Bối đứng ở bên cạnh hắn lúc này con mắt to sáng, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm này còn không phải là một trong hai loại chủng vật mà Càn Khôn Vấn Tình Cốc đưa ra sao? Hơn nữa, nhìn qua, gốc U Hương Khỉ La Tiên Phẩm trước mắt càng so với đồ án lúc trước hắn nhìn thấy phải lớn hơn nhiều.

Tâm tình U Hương Khỉ La Tiên Phẩm truyền ra chấn kinh:

- Ngươi, ngươi làm sao lại nắm trong tay Vận Mệnh Lực? Điều đó không có khả năng! Vận Mệnh Lực không cách nào cướp đoạt. Ngươi, ngươi, ngươi. . .

Không chỉ là nàng, tất cả hồn thú hệ thực vật xung quanh đều tản ra cảm xúc hoảng sợ.

Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói:

- Chuyện này các ngươi không cần biết. Ta cũng không muốn nói đến. Nếu như ta nhớ không lầm, lần trước ta tới, ngươi đã nói, ta có thể mang đi bảy chủng thực vật nơi này, đúng không?

Hoa văn khổng lồ của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nhẹ nhàng điểm một cái:

- Đúng, ngươi thông qua được khảo hạch của tổ tiên Đường Tam các ngươi, có thể mang đi bảy loại.

Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng:

- Tốt, ta hôm nay đến đây chính là muốn lấy đi năm loại khác. Lần trước chúng ta mang đi hai gốc Tương Tư Đoạn Trường Thảo, còn lại năm loại có thể cầm, đúng không?

- Không, không đúng!

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lập tức nói:

- Ngươi còn ăn một gốc Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK