Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Tam Thạch tức giận nói:

- Tình huống của ta và nàng không giống nhau. Nàng và mụ mụ sống nương tựa lẫn nhau, ta mặc dù cũng có phụ mẫu, nhưng còn có huynh đệ tỷ muội có thể chiếu cố phụ mẫu. Ta có lỗi với bọn họ, nhưng khi bọn họ không có tin tức của ta, một khi nghĩ ta đã chết rồi, bọn họ hẳn cũng sẽ không quá đau buồn.

- Đối với tình yêu coi như có can đảm trả giá. Nhưng đối với phụ mẫu lại bất hiếu. Trừng phạt ngươi thêm mười roi mới có thể vượt qua cửa thứ nhất.

- Ta...

Ba, ba, ba...

- A! A! A!

Ba, ba, ba...

- A! A....

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, Từ Tam Thạch trên không trung bị quất đau đến không muốn sống, tiếng kêu rên liên hồi, nhưng một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Mà cũng ngay lúc này, tất cả quang kén màu vàng đều trở nên trong suốt, ánh mắt của mỗi người cũng lại thấy được phía bên ngoài, vừa hay nhìn thấy Từ Tam Thạch trên không trung đang bị hung hăng quất lấy.

Mặc dù bọn hắn vẫn không thể nghe thấy âm thanh gì bên ngoài, nhưng bộ dáng Từ Tam Thạch đau đến không muốn sống lại có thể rõ ràng nhìn thấy a! Lúc này Vĩnh Hằng Chi Ngự thê thảm rối tinh rối mù, đâu còn có cái gì năng lực phòng ngự.

Quất xong mười roi, khi Từ Tam Thạch rơi xuống, cả người trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, ngay cả một ngón tay đều không động được. Nhưng quỷ dị chính là, mười roi tàn nhẫn như vậy, nhưng không lưu lại nửa điểm vết thương trên người hắn.

- Vòng thứ nhất, Chân Tâm, kết thúc. Vòng thứ hai, Mạo Hiểm, bắt đầu. Những người được miễn khảo nghiệm có thể tiến vào vòng thứ ba trước.

Ba đạo kim quang đồng thời sáng lên, Trương Nhạc Huyên, Hòa Thái Đầu và Tiêu Tiêu trong nháy mắt biến mất, mười ba người cũng theo đó biến thành mười mười người. Hơn nữa, hoàn cảnh chung quanh cũng theo đó mà thay đổi.

Mọi người bỗng cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ trang nghiêm xuất hiện.

Trên luân bàn dưới chân phát sinh biến hóa cực lớn, luân bàn hiện ra mười ô vuông, trong mỗi ô vuông lại mười một cái ký hiệu. Mười cái ký hiệu không giống nhau, hơn nữa những ký hiệu này cũng không quá khó để nhận biết.

Ví dụ, trong đó ký hiệu hình thanh kiếm, hẳn là có quan hệ với chiến đấu. Còn có ký hiệu hình bờ môi của nhân loại. Ngoài ra còn có các loại ký hiệu khác. Ở trong toàn bộ mười cái ký hiệu, cũng có một vài loại không nhận ra được.

Trong tai toàn bộ mười người, đồng thời vang lên thanh âm bình thản:

- Vòng thứ hai, Mạo Hiểm, bắt đầu. Các ngươi sẽ lần lượt tiến hành vòng thứ hai, mỗi lần một người. Sau khi bắt đầu, ánh sáng dưới chân sẽ sáng lên, luân bàn xoay tròn, khi dừng lại ở ô nào sẽ tiến hành theo quy tắc của ô đó. Nếu thực hiện được thì tính là vượt qua kiểm tra, làm không được thì phải tiến hành quá mức mạo hiểm, có nguy cơ tử vong cao. Nếu như vẫn như cũ không thể vượt qua được thì chỉ có chết. Sau khi luân bàn lựa chọn hạng mục, cũng có thể trực tiếp lựa chọn tiến hành quá mức mạo hiểm. Hiện tại, bắt đầu, người thứ nhất, Từ Tam Thạch.

Chẳng ai ngờ rằng, Từ Tam Thạch vừa mới đã nhận lấy thống khổ lớn nhất, lại là người thứ nhất bắt đầu vòng thứ hai. Mặt đất nơi hắn đang đứng bỗng sáng lên, luân bàn cực lớn cũng bắt đầu tự hành xoay tròn. Các loại ký hiệu trên đó đều bởi vì xoay tròn tốc độ cao mà trở nên mơ hồ.

Lúc này tất cả mọi người không có cách nào nói chuyện với nhau, chỉ có thể trơ mắt nhìn luân bàn xoay tròn.

Thời gian dần trôi qua, tốc độ xoay tròn của luân bàn dần dần trở nên chậm xuống, từng cái ký hiệu không ngừng lướt qua trước mặt Từ Tam Thạch.

Đau đớn trên người vừa mới giảm bớt mấy phần, Từ Tam Thạch còn chưa kịp thở phào, vậy mà lại liền phải đối mặt với vòng thứ hai, bản thân hắn cũng không biết vòng thứ hai sẽ mang đến cái gì. Bởi vì cái gọi là người không biết không sợ, hắn hiện tại cũng không có cái gì lo lắng.

Rốt cục, luân bàn dần dần ngừng lại, đến khi nó dừng hẳn lại, trước mặt Từ Tam Thạch sáng lên một ký hiệu hình bờ môi.

- Nội dung mạo hiểm, hôn môi. Sau khi luân bàn lựa chọn lần nữa, bất luận chọn trúng ai, ngươi nhất định phải thuyết phục người đó, hoặc là ép buộc ngươi đó cùng ngươi hôn môi ba phút. Toàn bộ thời gian là mười phút đồng hồ. Nếu như không cách nào hoàn thành, tiến vào quá mức mạo hiểm. Nhắc lại lần nữa, quá mức mạo hiểm sẽ cực kỳ nguy hiểm, các ngươi thậm chí có khả năng sẽ đối mặt với đối thủ cường đại mà bản thân không cách nào chống lại. Xác xuất tử vong hơn năm thành. Lựa chọn bắt đầu.

Luân bàn lập tức liền bắt đầu chuyển động lần hai.

Nghe xong hết thảy, Từ Tam Thạch trợn mắt hốc mồm, mà những người khác cũng đều nghe được rõ ràng thanh âm bình thản. Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Giang Nam Nam, những nữ hài còn lại đều hiện vẻ hoa dung thất sắc.

Từ Tam Thạch đầu tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó, một tia vui mừng không khỏi lóe lên trong đáy mắt hắn. Đây quả thực là khâm ban thưởng hôn môi a!

Nhìn xung quanh một chút, trừ bản thân ra, trong số chín người còn lại, đại bộ phận đều là nữ hài, chỉ có Hoắc Vũ Hạo, Bối Bối, Đái Hoa Bân là ba tên nam nhân. Nói cách khác, bản thân có hai phần ba tỷ lệ chọn trúng nữ hài tử.

Ân, đều là mỹ nữ. Bất luận người nào... khụ khụ! Hẳn không cần phải ép buộc nha, mục tiêu của tất cả mọi người đều là sống sót, đúng không!

Tựa hồ tâm tình được khích lệ, Từ Tam Thạch miễn cưỡng đứng lên, trực lăng lăng nhìn vào luân bàn đang xoay tròn.

Lần này, luân bàn lại hiện lên kim quang lưu chuyển, kim quang không ngừng di chuyển tốc độ cao rồi dần dần chậm lại.

Từ Tam Thạch trừng lớn con mắt, trong lòng thầm kêu, nữ, nữ là được, chỉ cần nữ là được! Mặc dù nói không thể lừa gạt vợ bạn, nhưng trong tình huống sinh tử như thế này, bọn hắn hẳn sẽ lý giải được.

Kim quang rốt cục cũng đã ngừng, mà ngay khi nó dừng lại, hai cái con ngươi của Từ Tam Thạch suýt nữa từ trong hốc mắt nhảy ra.

- Ngươi muốn đùa chết ta sao!

Từ Tam Thạch kêu thảm một tiếng.

Vị trí mà kim quang dừng lại, vừa vặn đúng ngay xác xuất một phần ba mà hắn cho rằng khó xảy ra nhất, đúng ngay dưới chân Bối Bối.

- Chọn xong, bắt đầu đếm ngược.

Hai tia kim quang đồng thời sáng lên, Từ Tam Thạch và Bối Bối lập tức xuất hiện ở chính giữa sân khấu. Trên không trung xuất hiện bỗng một cái đồng hồ cát màu vàng, từng hạt cát bắt đầu chảy xuống.

Bối Bối đối với việc bản thân được chọn ra, cũng là trợn mắt hốc mồm. Hai hảo huynh đệ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Trong lúc nhất thời, hai người cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Từ Tam Thạch ngửa mặt lên trời, kêu lên một tiếng thống khổ:

- Ngươi thật là muốn chơi chết ta mới cam tâm sao? Thế nào lại là Bối Bối? Thế nào lại là hắn a!

Hắn rất muốn lập tức hô to lựa chọn quá mức mạo hiểm. Nhưng mà, cảm giác mười roi kịch liệt thống khổ vừa rồi còn khắc sâu trong lòng hắn. Từ Tam Thạch rất rõ ràng vị tồn tại thần bí này tuyệt đối sẽ không khách khí.

Một khi mình lựa chọn mạo hiểm, có khả năng cao sẽ gặp phải tử cục, người ta rõ ràng không chào đón bản thân a!

Chỉ cần hôn mọi ba phút liền có thể qua ải, dù sao cũng tốt hơn so với phải chết! Chỉ là, trước mặt nhiều người như vậy, còn có cả Giang Nam Nam, Từ Tam Thạch lập tức cảm thấy thống khổ muốn chết.

- Bối Bối...

Từ Tam Thạch chật vật kêu lên, đầu lưỡi liếm liếm bờ môi của mình.

Bối Bối giống như mèo bị giẫm trúng đuôi, đột nhiên nhảy lên, cả giận nói:

- Ngươi đừng có mơ!

Từ Tam Thạch cả giận nói:

- Ngươi cho rằng ta muốn sao? Ta cũng không muốn a! Nhưng mà, vì sinh tồn, ngươi phải hiểu cho ta! Chẳng lẽ ngươi thật muốn tất cả mọi người chết ở chỗ này sao?

Bối Bối tức giận hừ một tiếng:

- Bị ngươi hôn, ta còn không bằng đi chết! Không hôn cũng chết, hôn cũng không nhất định có thể sống. Ta mắc gì phải để ngươi hon? Có trời mới biết địa phương quỷ quái này còn có bao nhiêu thủ đoạn tra tấn người khác.

- Hết thảy ba cửa ải, người nào thông qua toàn bộ có thể rời đi, đồng thời sẽ dựa trên tình huống thông quan mà ban thưởng, ban thưởng sẽ được thiết kế riêng cho mỗi người.

Thanh âm bình thản đúng lúc vang lên.

Từ Tam Thạch chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt, lên tiếng:

- Bối Bối, ngươi nghe thấy chưa. Hết thảy chỉ có ba cửa ải. Địa phương này mặc dù quỷ dị, nhưng gia hỏa nói chuyện có lẽ vẫn giữ chữ tín. Hơn nữa, lúc trước mặc dù hắn đưa ra vấn để có chút xảo trá, nhưng cũng chỉ là từ phương diện tình cảm của chúng ta mà ra. Ngươi lập tức nhẫn nhịn một lần đi, vì tương lai hạnh phúc của chúng ta. Chẳng lẽ ngươi không có ý định đi cứu Tiểu Nhã sao?

- Ta...

Vừa nghe đến hai chữ Tiểu Nhã, nguyên bản Bối Bối còn hăng như gà chọi lập tức dịu lại. Đúng a! Hắn có thể không để ý sinh mệnh bản thân, nhưng mà Tiểu Nhã thì sao? Không có hắn đi nghĩ cách cứu viện, có lẽ Tiểu Nhã sắp phải vĩnh viễn trở thành một tên tà hồn sư mất đi linh hồn.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Bối Bối thở dài một tiếng, hai mắt nhắm lại, đối mặt Từ Tam Thạch, lên tiếng:

- Tới đi.

Từ Tam Thạch nhìn thoáng qua đồng hồ cát trên không trung, mãnh liệt cắn răng một cái, sải bước hướng về phía Bối Bối. Ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chăm chú đôi môi của Bối Bối. Trong lòng không ngừng đọc lấy chú ngữ, chỉ là hai khúc lạp xưởng, hai khúc lạp xưởng, hai khúc lạp xưởng. . .

Trong lòng Bối Bối cũng đồng dạng mặc niệm chú ngữ, coi như bị heo hôn, bị heo hôn, bị heo hôn....

Rốt cục, Từ Tam Thạch đi tới trước mặt Bối Bối. Chiều cao của hai huynh đệ không sai biệt lắm, nhưng mà, khi hai người đối mặt gần trong gang tấc, Từ Tam Thạch lại lập tức dừng lại, dù sao không phải thật sự là lạp xưởng a!

- Ta đến rồi!

Từ Tam Thạch nhịn không được nói một câu.

Bối Bối nhắm mắt cả giận nói

- Mau tới đi, cái đồ con lợn này.

Từ Tam Thạch cắn răng một cái, nhắm mắt lại, trực tiếp lập tức hôn tới.

- Ọe!

Ngay khoảnh khắc Bối Bối cảm giác được có đồ vật gì đụng phải miệng của mình, cuối cùng vẫn nhịn không được, lập tức phun ra bữa sáng cùng với nước chua trong dạ dày ra ngoài.

- Ọe!

Từ Tam Thạch bởi vì còn choáng váng về chuyện này, khiến đầu hơi cúi xuống, khiến mũi hắn đâm vào bờ môi của Bối Bối, lúc này bị hắn nôn một mặt, vốn tâm thái hơi kiên cường cũng lập tức sụp đổ. Cũng nôn như điên vào người Bối Bối.

Mặc dù mạo hiểm này nhìn qua tựa hồ rất dễ dàng hoàn thành, lúc này lại biến thành ác mộng của Bối Bối và Từ Tam Thạch, khiến cho hai người nôn đến mật xanh mật vàng.

- Ô uế bản cốc. Trực tiếp tiến vào quá mức mạo hiểm.

Kim quang lóe lên giống như cây chổi, đem Từ Tam Thạch, Bối Bối, tính cả mọi thứ bọn hắn phun ra đều quét sạch. Biến mất không thấy.

Mọi người thấy một màn trước mắt, trong lòng đều trở nên run rẩy, đây là cái quái gì đang xảy ra a! Nhất là Giang Nam Nam đang trợn mắt hốc mồm, vốn nàng đang cảm thấy sốt ruột lại trở nên có chút buồn cười. Bất quá trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, nếu tên vô lại thật sự hôn Bối Bối, hừ! Nhưng mà, bọn hắn có thể thông qua quá mức mạo hiểm không đây? Có đến năm mươi phần trăm tỉ lệ tử vong a! Bất quá nghĩ đến Bối Bối cùng với Từ Tam Thạch tu luyện nhiều năm, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, hơn nữa một người chuyên tấn công, một người chuyên phòng thủ, hẳn là có cơ hội tranh thủ năm mươi phần trăm tỉ lệ sống sót

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK