Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày dịch: 13/09/2020

Nếu như không phải Hạo Thiên Tông Đại tông chủ Ngưu Thiên tự mình xuất hiện, vì Thái Thản cản lấy một đòn cuối cùng, Băng Tuyết Nhị Đế Ngạo mặc dù chưa hẳn có thể đánh tan thân thể cường đại của Thái Thản, nhưng cũng đủ để trọng thương hắn.

- Đại ca, ta. . .

Thái Thản từ bên trong Hạo Thiên Bảo một lần nữa vọt ra, gương mặt phiền muộn, lúc này, lỗ mũi của hắn vẫn còn chảy ra máu tươi đây.

Sắc mặt Ngưu Thiên có chút khó coi:

- Ngươi còn có thể ăn hại đến cỡ nào?

Da mặt vốn đã không được trắng của Thái Thản lập tức đỏ lên:

- Đại ca, ta vừa rồi đã dùng ba thành công lực. Ai biết tiểu tử này biến thái như vậy, lại có thể áp chế linh hồn của ta, phát động liên tục công kích. Vốn ta coi như để hắn buông tay buông chân công kích, hắn cũng không tổn thương được ta, nhưng mà ai biết được hắn có loại lực lượng cổ quái như thế, lại có thể giảm xuống phòng ngự tinh thần cùng thân thể của ta. Thật là một tiểu biến thái a! Lúc này mới mấy tháng, hắn như thế nào đã thoát thai hoán cốt như vậy?

Ngưu Thiên hừ một tiếng, nói:

- Đây là người do bảo bối của chúng ta chọn trúng, có thể kém mới là lạ. Nếu không phải ta xuất thủ, lần này xem như ngươi lãnh đủ.

Dứt lời, hắn hướng về phía Hoắc Vũ Hạo phất một cái, cũng không nhìn thấy có bất kỳ khí thế gì xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo bỗng tung bay đến trong tay hắn.

Ngưu Thiên ôm Hoắc Vũ Hạo, quay người tiến vào Hạo Thiên Bảo.

Thời điểm Hoắc Vũ Hạo từ trong hôn mê tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân không ngừng truyền đến từng đợt đau nhức kịch liệt. Não hải còn tốt một chút, tinh thần lực tiêu hao không tính là quá lớn, nhưng mà, hồn lực tiêu hao, nhất là thời khắc cuối cùng toàn diện bộc phát, đối với hắn bản thân đã xuất hiện tiêu hao nghiêm trọng.

Nếu như trước khi hắn được Vương Thu Nhi hiến tế, Băng Đế và Thiên Mộng Băng Tằm tuyệt không dám sử dụng lực lượng như thế, sẽ khiến cho thân thể của hắn trực tiếp sụp đổ. Cho dù là hiện tại, sau khi vận dụng toàn bộ lực lượng, Hoắc Vũ Hạo lúc này một tia khí lực cũng đều dùng không ra, bắp thịt toàn thân, xương cốt, không một chỗ nào không đau. Hồn lực trong cơ thể càng là hoàn toàn khô kiệt, một điểm khí cảm đều không có.

Đây là nơi nào? Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác nhìn nóc phòng hoàn toàn là đá tảng, trong lúc nhất thời, tinh thần có chút mê mang.

Sau mỗi lần thi triển Hạo Đông tam tuyệt, hắn vẫn sẽ có cảm giác như vậy, một khi quá đắm chìm trong cảm xúc, muốn khôi phục lại sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Hơn nữa, mỗi thi triển Hạo Đông Chưởng, triệu chứng tựa hồ cũng sẽ tăng lên mấy phần.

Xem ra, về sau thật nên ít dùng Hạo Đông Chưởng mới được. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo thở dài một chút. Ký ức lúc trước phát sinh hết thảy cũng dần dần trở về.

Nơi này, hẳn là Hạo Thiên Bảo a? Ta vào được rồi sao?

Hoắc Vũ Hạo theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng toàn thân đau đớn lập tức trở nên kịch liệt, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, lại lần nữa nằm xuống, thở dốc cũng trở nên kịch liệt mấy phần.

- Đừng nhúc nhích.

Một thanh âm trầm thấp vang lên, ngay sau đó, cửa phòng mở ra, Hạo Thiên Tông Đại tông chủ Ngưu Thiên từ bên ngoài đi vào.

- Ngưu Thiên thúc thúc.

Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy hắn, theo bản năng kêu một tiếng.

Ngưu Thiên cũng không đáp lời, nhưng cũng không có phản bác, đi đến trước giường hắn, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn.

Hoắc Vũ Hạo bị hắn nhìn có chút run rẩy:

- Ngưu Thiên thúc thúc, Thái Thản thúc thúc thì sao? Ta đánh bại hắn sao?

Ngưu Thiên hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi thật đúng là không biết trời cao đất rộng a! Với thực lực của ngươi làm sao có thể đánh bại Thái Thản? Nếu như không phải hắn tận lực để ngươi đánh, chỉ cần một kích liền có thể khiến ngươi hóa thành phấn vụn.

Nói xong, không biết nguyên nhân vì sao, Ngưu Thiên cảm thấy trên mặt mình có chút nóng lên. . . , hắn miêu tả chênh lệch giữa Hoắc Vũ Hạo và Thái Thản là không sai, nhưng một trận chiến này lại. . .

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo lập tức trở nên ảm đạm hơn nhiều:

- Ngưu Thiên thúc thúc, ta biết, thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ, khoảng cách đến lực lượng có thể bảo hộ Đông Nhi mà các ngươi yêu cầu còn kém rất nhiều. Nhưng mà, có thể để cho ta gặp nàng một chút hay không, ta thật rất nhớ nàng.

Thân thể suy yếu tựa hồ làm cảm xúc của hắn cũng trở nên yếu ớt, vừa nghĩ tới bản thân và Đông Nhi ở gần trong gang tấc lại không thể gặp nhau, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy lòng đau như cắt, tưởng niệm càng cuồn cuộn không dứt trào ra ngoài.

Mỗi một lần thi triển Hạo Đông tam tuyệt đều sẽ mạnh hơn, nguyên nhân vì sao? Trừ thực lực bản thân hắn tăng trưởng ra, càng quan trọng hơn là hắn mỗi lần tưởng nhớ Vương Đông Nhi cũng sẽ càng nhiều, phần tưởng niệm này sẽ làm hắn say mê, làm hắn điên cuồng, cũng sẽ làm hắn cường đại.

Nhìn vào dáng vẻ của Hoắc Vũ Hạo, Ngưu Thiên than nhẹ một tiếng, nói:

- Ngươi trước tiên dưỡng tốt thân thể rồi nói sau.

Hoắc Vũ Hạo mừng rỡ, vội vàng nói:

- Thân thể ta không có việc gì, Ngưu Thiên thúc thúc, ta hiện tại liền có thể đi gặp Đông Nhi.

Cũng không biết trong thân thể của hắn lấy đâu ra lực lượng, cố nén toàn thân đau nhức, lập tức chống đỡ bò lên. Một tầng ánh sáng kim sắc nhàn nhạt lặng yên hiện lên, thế mà liền chống đỡ hắn ngồi dậy.

Trong mắt Ngưu Thiên lộ ra một tia kinh ngạc, hắn đã tự mình kiểm tra thân thể của Hoắc Vũ Hạo, tự nhiên biết tình huống của hắn, thân thể tiêu hao nghiêm trọng như vậy mà còn có thể ngồi lên, chuyện này hoàn toàn đều dựa vào lực lượng tinh thần a!

- Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt đi. Chờ thân thể tốt lên liền rời đi.

Ngưu Thiên vung tay lên, lực lượng nhu hòa đẩy thân thể của Hoắc Vũ Hạo, khiến hắn một lần nữa nằm xuống.

- Ngưu Thiên thúc thúc, để ta nhìn thấy Đông Nhi một chút đi.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng nói, lần nữa giãy dụa muốn đứng lên.

Ngưu Thiên lên tiếng:

- Không phải chúng ta không cho ngươi gặp nàng, nàng đã không ở nơi này. Ngươi như thế nào gặp được?

- A? Không ở nơi này? Đông Nhi, Đông Nhi nàng tỉnh rồi sao?

Ngưu Thiên lên tiếng:

- Trước đây không lâu Đông Nhi đúng là đã tỉnh lại, phụ thân của nàng trở về giúp nàng chữa khỏi ẩn tật. Nhưng mà, ẩn tật này liên quan đến đại não, cho nên, sau khi Đông Nhi tỉnh lại, đã quên đi hết thảy trước đó, cũng đã quên ngươi. Cho nên, ngươi không cần lại tìm nàng, coi như có tìm được, nàng cũng sẽ không nhận ra ngươi.

- Quá tốt rồi.

Hoắc Vũ Hạo phấn khởi kém chút từ trên giường nhảy dựng lên, nhưng thân mình truyền đến đau nhức kịch liệt lại làm cho hắn một lần nữa ngã trở về, mặc dù đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ phấn khởi.

Ngưu Thiên một mặt kinh ngạc nhìn hắn, lên tiếng:

- Đông Nhi quên ngươi, ngươi thật vui mừng?

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Dĩ nhiên không phải, ta cao hứng bởi vì Đông Nhi tỉnh lại, hơn nữa ẩn tật cũng chữa khỏi a! Ta không tin tưởng nàng sẽ quên ta, nàng nhất định sẽ không, coi như nàng quên, ta cũng có thể để cho nàng nhớ tới. Ngưu Thiên thúc thúc, nàng ở đâu? Van cầu người nói cho ta biết. Ta nhất định có thể thức tỉnh trí nhớ của nàng.

Ngưu Thiên sắc mặt lạnh lẽo, lên tiếng:

- Ta đã nói qua, nàng đã không còn là Vương Đông Nhi, ta cũng không biết phụ thân nàng mang nàng đi địa phương nào. Nàng cũng đã khôi phục danh tự lúc đầu.

Hoắc Vũ Hạo si ngốc lẩm bẩm:

- Chuyện này không trọng yếu, ta chỉ cần biết rằng nàng bình an, khỏe mạnh là được.

Ngưu Thiên nhìn vào bộ dáng của hắn, lắc đầu, thản nhiên nói:

- Đại trượng phu chí đi ngàn dặm, không cần chỉ vì tình cảm mà mệt mỏi. Sau khi thương thế tốt lên ngươi liền đi thôi, muốn biết nàng đi nơi nào, chờ ngươi đến cấp bậc Phong Hào Đấu La lại hỏi ta là được. Hoặc là, dựa vào duyên phận của các ngươi đi.

Nói xong câu đó, hắn không tiếp tục cho Hoắc Vũ Hạo cơ hội hỏi thăm, quay người rời đi.

Sau khi Ngưu Thiên rời đi, cảm xúc của Hoắc Vũ Hạo cũng dần dần ổn định lại, nằm thẳng trên giường đá cứng rắn, hắn không ngừng tự nhủ bản thân phải tỉnh táo lại. Chỉ có tỉnh táo, mới có thể suy nghĩ cho tốt.

Lời nói mới rồi của Ngưu Thiên mang đến mấy cái tin tức cực kỳ trọng yếu. Đông Nhi đã tỉnh, đồng thời được chữa khỏi ẩn bệnh, đây không thể nghi ngờ là trọng yếu nhất. Điều này cũng làm hắn để xuống một khối đá lớn trong lòng. Hắn sợ nhất là Đông Nhi so với hôn mê còn trở nên tệ hơn, giống như Thu Nhi, vĩnh viễn rời khỏi hắn.

Hiện tại đã Đông Nhi tỉnh, hơn nữa còn chữa khỏi ẩn tật, vấn đề lớn nhất cũng đã giải quyết. Mặc dù cũng không nhìn thấy Đông Nhi, nhưng lúc này tâm tình của Hoắc Vũ Hạo vẫn là vô cùng sáng lạng.

Hắn nhớ lại lời nói trước đó của Ngưu Thiên, từ trong giọng nói của hắn liền có thể nghe được, sự tình liên quan tới Đông Nhi tỉnh lại cùng rời đi, hẳn không phải là lừa hắn.

Mà ngoại trừ chuyển biến tốt đẹp ra, Đông Nhi mất đi trí nhớ lúc trước, quên đi hết thảy từng cùng mình phát sinh. Đây không thể nghi ngờ là tin xấu, hơn nữa, Ngưu Thiên còn nói, Đông Nhi ngay cả danh tự cũng thay đổi, cũng không còn là Vương Đông Nhi trước kia. Không phải Vương Đông Nhi, vậy nàng là ai? Tên là gì? Nàng đến tột cùng sẽ đi địa phương nào? Sẽ bị phụ thân của nàng đưa đến đâu?

Những nghi vấn này từng cái xuất hiện trong đầu Hoắc Vũ Hạo.

Đáng tiếc, những nghi vấn này căn bản không có khả năng có đáp án. Giọng điệu của Ngưu Thiên vô cùng kiên quyết, bất luận bản thân lại thế nào dây dưa, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nói ra hướng đi của Đông Nhi. Vậy thì như thế nào mới có thể tìm được Đông Nhi?

Ngưu Thiên vừa rồi cấp ra đáp án, một, là hắn phải đạt tới tu vi cấp bậc Phong Hào Đấu La, có được cửu hoàn. Đây không thể nghi ngờ là đại biểu cho hắn có được năng lực bảo hộ Đông Nhi, mới có thể đem hướng đi của Đông Nhi nói cho hắn biết. Một cái khác, chính là muốn nhờ vào vận may.

Nhưng mà, Đấu La Đại Lục to lớn như thế, vận khí thật sự có thể đụng phải Đông Nhi sao?

Có thể, nhất định có thể. Hoắc Vũ Hạo ở trong lòng hung hăng tự nhủ bản thân. Thu Nhi đã đưa Vận Mệnh Lực của nàng cho mình, nguyên nhân vì sao mình lại không thể có phần vận khí này? Bản thân phải nhanh một chút trở nên cường đại, cũng hi vọng vận khí có thể trợ giúp mình tìm được Đông Nhi đi.

Tâm niệm thông suốt, cảm xúc của Hoắc Vũ Hạo dần dần ổn định lại. Đông Nhi không có chuyện gì, tin tức tốt này đã đem thương cảm lúc trước của hắn quét sạch sành sanh, ý chí chiến đấu lập tức sục sôi. Bản thân phải sớm khôi phục lại, sau đó cứ dựa theo kế hoạch đã sớm định ra đi làm. Vừa tăng thực lực lên, vừa chờ đợi vận khí hàng lâm.

Nghĩ tới đây, Hoắc Vũ Hạo lần nữa nương theo tinh thần lực đứng dậy, cắn chặt răng, chịu đựng toàn thân truyền đến đau nhức kịch liệt khoanh chân ngồi xuống, sau đó thôi động tinh thần lực của bản thân, dựa theo quỹ tích hồn lực vận hành trong cơ thể, dẫn phát hồn lực khô kiệt.

Thực tế chứng minh, lực lượng thân thể của hắn đúng là cường đại nhất trong người đồng lứa, dưới sự kiên trì cố gắng của hắn, từng tia hồn lực dần dần khôi phục, bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể hắn. Bát Giác Huyền Băng Thảo lại một lần nữa xuất hiện, sau khi hồn lực của hắn ngưng tụ tới trình độ nhất định, bắt đầu trợ giúp hắn dẫn động thiên địa nguyên lực dung nhập vào cơ thể, tăng nhanh tốc độ khôi phục.

Sinh mệnh lực cường thịnh cũng có trợ giúp lớn khiến hắn khôi phục, chỉ dùng không đến công phu ba canh giờ, hồn lực của Hoắc Vũ Hạo đã khôi phục được trạng thái đỉnh phong, thống khổ bởi vì tiêu hao cũng đã biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK