Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Duỗi cánh ra thì nhìn có vẻ rộng và nó được cấu thành từ da, trong mắt hắn huyết sắc càng trở nên mạnh mẽ hơn, từ hai răng nanh phun ra một mùi máu tươi.
Trên đài chủ trì Quốc Sư huyền bí phát ra một tiếng kinh ngạc.
- Ơ.
- Sao vậy Quốc Sư? Không có hứng thú với đội viên của Minh Ngọc Tông sao?
Từ Thiên Nhiên hình như để ý thấy phản ứng của Quốc Sư nên lập tức hỏi.
Quốc Sư thản nhiên nói:
- Võ hồn của hắn hẳn là con dơi hút máu. Mời điện hạ xem, thân thể hắn đã bị võ hồn ảnh hưởng, sự biến đổi này nhìn qua thì không lớn nhưng trên thực tế năng lực thay đổi không tầm thường. Nếu được bồi dưỡng tốt thì sẽ là hạt giống không tồi đâu. Tiểu Phượng.
Nghe gọi tên mình thì một bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng hắn, đó là một cô gái mà toàn thân được bao phủ bởi trường bào màu đỏ, chưa cần nhìn đến tướng mạo, chỉ cần nhìn dáng người cũng đã cực kì nóng bỏng rồi, đường cong cực kì hoàn hảo.
- Sau khi trận đầu kết thúc thì đưa đệ tử của Minh Ngọc Tông kia đến gặp ta.
Quốc Sư nói.
- Vâng.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên rồi lui về sau từng bước khiến trường bào màu đỏ cũng chuyển động theo, nhìn nàng giống như một làn sương khói đang tan đi.
Ngay lúc mấy người bên này thảo luận thì trên chiến đài trận đấu đã bắt đầu.
Đối thủ bay lên phóng võ hồn ra, Vương Đông Nhân lập tức chắc chắn về phán đoán của mình, đó nhất định là một Hồn đạo sư cận chiến. Khi đối phương phát ra một lớp bụi than màu xám xịt từ màng cánh thì ánh sáng của hai cánh của nữ thần điệp xuất hiện cực kì xinh đẹp. Vương Đông Nhân mở đôi cánh màu xanh lam sau lưng ra, chĩa mũi chân xuống đất và nhảy về hướng đối thủ.
Cả hai đều bay lên và hướng về phía đối thủ.

Đang ở trên không trung thì A Đức nâng hai tay lên, từ năm ngón tay bắn ra năm sắc đỏ tươi, mỗi ngón tay hình như đều nhỏ giọt, máu chảy ra. Một tiếng gầm nhẹ phát ra, trong nháy mắt thì Vương Đông Nhân đã vọt tới đây.
Hai màu vàng, hai màu tím, một màu đen. Năm hồn hoàn tốt nhất ở giữa, hồn hoàn thứ 3 màu tím sáng rực rỡ, hồn lực dao động đậm đặc đến cực hạn.
Tuy nhiên nếu so sánh hồn hoàn thì chưa có người nào có thể so với Vương Đông Nhân chứ đừng nói là hắn. Vương Đông Nhân có sáu hồn hoàn là một màu vàng, hai màu tím, ba màu đen. Đó là hồn hoàn siêu việt nhất đang tồn tại. Lúc này hồn hoàn thứ hai lóe sáng.
Hai người chọn phương thức chiến đấu hoàn toàn khác nhau. Công kích đầu tiên của Vương Đông Nhân chính là ánh sáng điệp thần, lấy mảng ánh sáng lớn màu vàng bao trùm lấy đối thủ, đây là đòn thăm dò.
Còn thân thể A Đức cũng đột nhiên phồng lên, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn cực kì mạnh mẽ. Nhằm hướng Vương Đông Nhân mà giương móng vuốt, mặc dù đang ở trên không trung nhưng vẫn hét lên rất lớn.
Đối mặt với ánh sáng thần điệp của Vương Đông Nhân thì A Đức bày ra một năng lực tránh né mạnh mẽ, thân thể hắn như cá trong nước, dựa vào đôi cánh của mình không ngừng né tránh. Dĩ nhiên là trong lúc né tránh cũng có khi suýt gặp tai nạn nhưng hắn vẫn vững vàng trước những đòn tấn công của đối phương.
Đây là bản năng phản ứng của loài dơi sao? Sóng siêu âm thăm dò. Học viên hàng đầu của nội viện Vương Đông Nhân liền đưa ra được phán đoán chính xác. Lúc này hắn đã xác định được đối thủ hiếm thấy và khó chơi chính là võ hồn loài dơi.
Lúc này A Đức đã đến trước mặt Vương Đông Nhân, hai móng mở ra, một móng chụp vào mặt Vương Đông Nhân, một móng sáp thẳng vào ngực.

Khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy được, một đôi tay sắc bén phóng đến, hơi thở gấp gáp ẩn chứa sự mãnh liệt của mùi máu tươi. Nếu bị bắt trúng thật thì chỉ sợ đến sắt thép cũng bị xuyên thủng.
Cự ly gần nên Vương Đông Nhân cũng có thể nhìn ra được sự lợi hại của bàn tay đối thủ, mà chính xác hơn là ngón tay, đây chính xác là hồn đạo khí cận chiến.
Năng lực cận chiến, chẳng lẽ Đường Môn ta lại sợ sao? Vương Đông Nhân không né tránh, kim quang hộ thể từ bên trái chém ngang qua.
Mặc dù tay A Đức dài nhưng dài không đến được Vương Đông Nhân, đối mặt với cánh tay như máy chém kia thì A Đức gầm nhẹ một tiếng rồi đưa tay phải lên túm lấy đối phương.
- Bịch.
Một sự va chạm ngoài sức tưởng tượng, hai lực cứng và kiên cố va vào nhau.
Cả hai ở giữa không trung đều hơi chấn động, Vương Đông Nhân vẫn đứng sừng sững bất động, thân thể A Đức thì bị bay ra sau 2 mét. Mặc dù hắn đã tận lực chế ngự nhưng vẫn có thể nhìn thấy được với dạng va chạm trực tiếp này hắn bị rơi vào thế bất lợi. Phải biết rằng hắn đang cố gắng tiến lên hồn hoàn đệ tam nên với tình huống này sức mạnh đã lên đến cực hạn. Đây là sự chênh lệch giữa Hồn vương và Đế vương. Huống chi Vương Đông Nhân là Hồn đế song sinh võ hồn, lại còn có thêm sự trợ giúp của hồn hoàn đệ nhị võ hồn nữa. Bàn về sức chống đỡ của Hồn lực, cho dù cấp bậc cao hơn Bối Bối thì cũng không thể nào có được Hồn lực mạnh như hắn.
Một đòn đã phá được công kích của đối thủ, vì Vương Đông Nhân sử dụng cánh nên thân thể tự nhiên trầm xuống, hắn liền vỗ cánh thì lại bay vòng lên trên.
Có thể nhìn thấy một bóng người màu xanh vàng hiện ra giữa không trung tỏa sáng rực rỡ, nhằm thẳng hướng A Đức mà cuốn đi.

Hai cánh dơi sau lưng A Đức xòe ra, một cặp móng vuốt sắc nhọn bung ra, cùng lúc đó những móng vuốt màu đỏ đột nhiên rút lại và ngay sau đó bắn ra từng mũi nhọn sắc bén về phía Vương Đông Nhi, tạo ra những va chạm liên tiếp.


Những tiếng va chạm vang lên dày đặc trên không trung, Vương Đông Nhi dường như chỉ dùng mỗi ánh sáng của nữ thần điệp, đôi cánh có tốc độ cực kì nhanh, hơn nữa động tác lại vô cùng đẹp mắt. Mỗi lần A Đức liều mạng ra đòn thì nữ thần điệp đều có thể ép đối thủ lui lại vài phần. Dần dần cục diện đã thay đổi thành một cuộc rượt đuổi, đơn giản là ai mạnh hơn thì sẽ có sức mạnh áp đảo đối phương.

Nhưng A Đức này thực sự rất cao tay, mặc dù năng lực không bằng Vương Đông Nhi nhưng vẫn không ngừng chống chọi, hơn nữa lại rất chắc chắn, tuy rằng bị bức lui nhưng không hề có dấu hiệu bại trận.

Tại khu nghỉ ngơi của Đường Môn, Từ Ba Thạch chậm rãi gật đầu, nói:

- Đệ tử của Minh Ngọc Tông đúng là tài giỏi à. Tuy nhiên nếu hắn không chịu thay đổi cách chiến đấu thì hẳn là có mưu đồ riêng rồi.

Hoắc Vũ Hạo vuốt cằm, nói:

- Cứ xem Đông Nhi đi.

Với lần giáo huấn trước thì bây giờ hắn cực kì cẩn thận, với trận đấu mà có hồn đạo bảo vệ mặc dù phiền toái nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không phải không có cách để đột phá. Một khi Vương Đông Nhi gặp nạn thì cho dù là mạo hiểm bị tổ chức xử phạt thì hắn cũng sẽ động thủ.

Tuy nhiên nhìn Vương Đông Nhi hai trận liên tiếp chiến đấu với tư thế oai hùng hiên ngang thì Hoắc Vũ Hạo cũng mỉm cười. Đúng là Đông Nhi, sự kiềm chế bản thân của cô ấy quá lợi hại, mặc dù bây giờ cải trang thành nam nhưng Đông Nhi vẫn cực kì xinh đẹp.

Trên không trung hai người đều hiểu ý là không dùng đến hồn kĩ mà dựa vào chính năng lực cũng như kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, dần dần bọn họ càng lúc càng bay cao hơn.

Sự bất lợi của A Đức ngày càng lớn, bị Vương Đông Nhi áp bức nên việc ngăn cản của hắn bắt đầu trở nên khó khăn, hồn kĩ đệ tam cũng đang trong giai đoạn suy giảm.

Đúng lúc này, đột nhiên trong miệng A Đức bộc phát ra một tiếng kêu chói tai, một hồn hoàn đệ nhị trên người hắn cũng chợt phát sáng.

Không trung đang bị Vương Đông Nhi kiềm hãm, đối thủ chợt kêu to lên khiến công kích bị tạm dừng một chút.

Hồn kĩ đệ nhị, tiếng hét sợ hãi.

A Đức hình như đã đợi cơ hội này từ sớm, trên người hắn hồn hoàn đệ tứ nối gót sáng lên, quang ảnh cơ thể hắn cũng đỏ lên theo bản thể xông ra, nhằm thẳng hướng Vương Nhân Đông mà đi.

Trong nháy mắt kim quang trên người Vương Đông Nhi sáng rực lên, nhưng hình như quang ảnh màu đỏ kia cũng không thể ngăn cản lại đòn công kích đối phương, hồng quang chợt lóe lên, thân ảnh màu đỏ xuất hiện sau lưng cô rồi nó đã biến vào thân thể cô rồi.

Ngay sau đó hồn hoàn thứ nhất trên người A Đức cũng phát sáng, trong miệng liên tục phát ra tiếng "điệp điệp" kì quái. Quang ảnh màu đỏ bay đến sau lưng Vương Đông Nhi đã bay lên cao, hóa thành một luồng ánh sáng hồng quang bay về phía A Đức, trong nháy mắt đã biến mất trong cơ thể hắn.

Nhất thời khí thế A Đức tăng vọt lên, ngay cả khuôn mặt đang tái nhợt cũng ửng đỏ lên giống như là ăn phải thuốc đại bổ dưỡng, dùng một cánh tay ngăn cản và bay ra khỏi tầm kiểm soát của Vương Đông Nhi.

Nói thật, sự cố gắng lần này của Vương Đông Nhi đã bị oan uổng rồi, Từ Ba Thạch đoán được là cô ấy cũng không tính đến trường hợp này. Năng lực của A Đức này rất kì lạ, đột nhiên bộc phát năng lực quỷ dị, hình như có thể loại bỏ hết thảy năng lực phòng ngự khiến hắn dần chiếm được lợi thế. Nhất là hồn kĩ đệ tứ và hồn kĩ đệ nhất kia có thể liên tục tạo thành tổ hợp kĩ.

Lúc này sắc mặt Vương Đông Nhi liền trở nên tái nhợt, sức mạnh bị suy yếu đi rõ rệt, còn A Đức thì lại mạnh lên. Cũng giống như cận chiến nhưng ưu khuyết đã tức khắc đảo ngược.

Hồn kĩ đệ tứ A Đức, Huyết ảnh nhân ngẫu. Hồn kĩ đệ nhất, Hấp huyết.

Quả thật là hai hồn kĩ này có thể liên tục chiến đấu, năng lực Hấp huyết (hút máu) vốn phải tiếp cận đối thủ, dùng răng nanh cắn đối thủ, thông qua việc cắn nuốt máu của đối thủ sẽ bổ sung hồn lực cho bản thân. Khả năng hấp huyết của loài dơi là hồn kĩ thiên phú, với hồn hoàn đệ nhất thì bất luận là liệp sát hồn thú nào thì cũng đều sẽ đạt được hồn kĩ.

Còn Huyết ảnh nhân ngẫu này là một hồn kĩ đặc biệt cường đại, hồn kĩ phòng ngự, với những hình thức phòng ngự khác đều không có hiệu quả với nó, chỉ có thể thông qua tấm chắn tương ứng mới có thể ngăn cản được nó. Một khi đánh trúng mục tiêu thì sẽ tự chui vào bên trong cơ thể và cướp đoạt những tinh nguyên bên ngoài cơ thể. Cứ như vậy, người bị đánh trúng sẽ dần trở nên yếu ớt. A Đức còn có thể thông qua hồn kĩ đệ nhất hấp huyết của mình hấp thu máu tinh nguyên bổ sung cho thân thể. Có thể nói là công, phòng, khôi phục nhất thể. Là tổ hợp kỹ năng quỷ dị và cường đại. Hơn nữa tiếng hét kia còn khiến đối phương sợ hãi. Ba hồn kĩ nối tiếp nhau, có quá nhiều đối thủ, lúc này Vương Đông Nhi cần phải thể hiện hết bản lĩnh ra rồi.
May mắn là tu vi của Vương Đông Nhi cao hơn của A Đức, nếu đổi lại tu vi này trên mặt đất thì sẽ là ngang tài ngang sức.

Huyết ảnh kia thậm chí đã muốn hút cả đối thủ vào người.

Đến lúc này thì Vương Đông Nhi đã bị đối thủ áp chế, đồng thời chiêu thế của A Đức vẫn chưa chấm dứt, vừa đánh lui Vương Đông Nhi vừa giương cánh. Ngay sau đó trên bầu trời đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu đỏ kì lạ, ánh sáng này nhẹ nhàng bao phủ lấy Vương Đông Nhi và những nơi mà cả hai vừa đánh nhau xong. Tất cả ánh sáng đột nhiên hóa thành những lưỡi dao sắc bén, hướng thẳng đến người Vương Đông Nhi mà cắt.

Thiên la huyết võng, đây không còn là một hồn kĩ nữa mà chính là đôi móng vuốt lợi hại được báo trước.

Đôi móng vuốt kia cũng giống như một hồn đạo khí cấp 6, vì để tham gia đại tái mà Minh Ngọc Tông có thể đưa ra nhiều chiêu như vậy.

Tên của đôi móng vuốt này là Huyết Sắc Cắt, mỗi lần công kích sẽ mang từng đạo nhỏ như xạ tuyến phóng lên phía trước, trên thực tế là một tia năng lượng hồn đạo thuần túy, có lực cắt rất mạnh.

Loại năng lực công kích này mang tính liên tục, ở thế cận chiến thì năng lực của hồn đạo này chắc chắn là một loại hồn đạo cực kì dũng mãnh. Đáng sợ hơn chính là Huyết Sắc Cắt này còn ẩn chứa một loại năng lực khác nữa. Có thể với tia xạ tuyến đầu tiên phóng ra không phải là sát chiêu thực sự mà nó che giấu cho đôi móng vuốt xẹt qua trong không khí. Đến thời điểm cần thiết thì chủ nhân sẽ tiến hành kích phát. Sau một kích phát này thì ánh sáng có thể đủ để đánh sâu vào mười thước, giống như một lưỡi dao sắc bén bộc phát năng lực công kích mạnh mẽ. Chúng sẽ tùy cơ công kích, không nhất định là phải đánh về hướng nào nhưng sẽ không tấn công người có chứa Huyết Sắc Cắt.

A Đức đã bố trí lâu như vậy, uy lực Huyết Sắc Cắt trên không trung đã được vận hành nhanh đến cực hạn, hắn vừa sử dụng ba hồn kĩ liên tục rồi lại đưa ra thêm một hồn đạo khí có năng lực kích phát mạnh mẽ, mục đích rất đơn giản chính là để giành được chiến thắng.

Mặc dù việc hắn sử dụng năng lực Huyết Sắc Cắt có thể gây ra ít phiền toái cho Vương Đông Nhi nhưng muốn lấy tu vi của một hồn vương để đánh bại một vị hồn đế thì A Đức vẫn chưa đủ tự tin. Vậy nên hắn lựa chọn ẩn nhẫn, lặng lẽ bày ra thiên la huyết võng Huyết Sắc Cắt này để đợi thời cơ tốt ra tay. Lúc kích phát mặc dù các huyết tuyến đều là tùy cơ công kích nhưng độ thâm sâu không hề nhỏ, chỉ cần một số ít trong đó đánh trúng người nàng thì hắn chắc chắn sẽ giành được chiến thắng. Chẳng những tàn nhẫn mà còn vô cùng nham hiểm, nếu Vương Đông Nhi phòng ngự không thích hợp thì rất có thể cơ thể nàng sẽ bị cắt ra thành từng mảnh.

Vương Đông Nhi mặt mày tái nhợt, lạnh lùng, mặc dù lúc này bị rơi vào thế bị động như nàng vẫn không có dấu hiệu bối rối.

Hào quang chợt lóe lên, đột nhiên nàng biến mất, di chuyển hơn mười thước, hồn kĩ Tả Thối Cốt, di chuyển trong nháy mắt.

A Đức hơi ngẩn người, trong nhiều trận đấu đội ngũ, hơn nữa trước đây việc nàng di chuyển trong nháy mắt cũng đã dùng qua một lần mà Minh Ngọc Tông lại không điều tra đến. Thiên la võng huyết công kích trong khoảng cách chỉ có 10 thước, cho dù Vương Đông Nhi không thể thoát khỏi hoàn toàn nhưng vẫn thoát khỏi trung tâm của đòn công kích.

Không chỉ vậy, trên người Vương Đông Nhi còn có một vệt kim quang lóe sáng lên rồi tham gia vào vòng chiến, che mất một ít huyết tuyến bên ngoài.

Hồn đạo Hộ tráo (vòng bảo hộ)? Nhưng lại là hồn đạo Hộ tráo cấp 6.

A Đức sững người, lập tức lấy hồn kĩ thứ hai ra, một tiếng rít đáng sợ lại vang lên, cả người hắn như một tia chớp lao về phía Vương Đông Nhi. Giương hai móng lên, Huyết Sắc Cắt không còn gì để che giấu, hai móng sắc nhọn bám vào huyết tuyến lao đến chộp lấy Vương Đông Nhi.

Hồn đạo Hộ tráo vừa hiện lên chặn huyết tuyến thì bị Vương Đông Nhi lập tức thu về, tiếng rít đáng sợ kia đối với nàng không có hiệu lực, hồn hoàn đệ tứ của nàng cũng đã sáng lên.

Hồn kỹ rất yên tĩnh mà vô cùng đau đớn kia bày ra trên bầu trời, một Lục mang tinh (ngôi sao sáu cánh) màu vàng thật lớn hiện lên sau lưng Vương Đông Nhi. Trong phút chốc kim quang mạnh mẽ kia đã hoàn toàn chiến lấy thân thể nàng và phóng điện về phía A Đức.

Lục mang tinh vẫn còn dùng được sao? A Đức lại không nghĩ đến điều này nhưng phản xạ của hắn cũng rất nhanh, lập tức thu cánh lại để cơ thể rơi xuống tự do miễn cưỡng né tránh một đòn công kích.

Vương Đông Nhi nâng tay phải lên, ánh sáng màu vàng trên tay phải nàng chợt lóe sáng, đôi cánh sau lưng chợt lóe sáng lên một cách kì lạ.

Phía trước và phía sau cánh di chuyển không đều nhau, nàng nhảy múa trên không trung mà không hề có dấu hiệu bay xuống dưới.

Kiến thức bị thất truyền của Đường môn, Quỷ ảnh mê tung bộ, hơn nữa lại thi triển Quỷ ảnh mê tung bộ ở giữa không trung.

Hai tay, hai chân của Vương Đông Nhi thỉnh thoảng lại có bạch quang lóe lên khiến tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, trong phút chốc dường như giữa không trung xuất hiện đến 17, 18 Vương Đông Nhi nhốt A Đức trong vòng đó. Còn đôi cánh đầy uy lực thì không ngừng đe dọa đối thủ.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là nàng đã trúng Huyết sắc nhân ngẫu rồi mà, trong máu nguyên chất ít nhất cũng sẽ bị A Đức hút đi một phần ba mới đúng chứ?

Tại sao lại còn có một hồn lực mạnh đến như vậy? Rốt cục nàng ấy có đến bao nhiêu hồn lực vậy?
A Đức thật sự sợ hãi, trải qua mấy đòn công kích liên tục, mặc dù hắn hút được máu tinh nguyên của Vương Đông Nhi, trong nháy mắt cảm thấy như được uống thuốc đại bổ thì trong thời điểm này số máu tinh nguyên hút vào cơ thể kia đã không thể khống chế được nữa, nó đã bị tiêu hao đi rất nhiều. Hơn nữa Vương Đông Nhi phản công cực kì mạnh mẽ, A Đức tự nhiên nảy sinh một cảm giác không ổn chút nào.

Hồn hoàn thứ năm lóe sáng, kế hoạch của A Đức liền thay đổi, hắn biết có thể trận này hắn không thắng được nhưng dù không thể thắng thì nhất định cũng phải làm tiêu hao năng lực của đối thù để cho đồng đội kế tiếp của mình có được cơ hội.

Hồn hoàn thứ năm của hắn màu đen, là hồn hoàn vạn niên, cũng là hồn kĩ mạnh nhất của hắn. Huyết quang bao phủ toàn thân hắn, phóng ra tầng tầng lớp lớp huyết quang mạnh mẽ, kiên trì quấn lấy và bức lui Vương Đông Nhi. Ngay sau đó huyết quang mãnh liệt kia bắt đốc bốc cháy thiêu đốt, ai cũng có thể cảm nhận được hắn đang xuất ra một đòn cực mạnh.

Hồn hoàn thứ năm trên người Vương Đông Nhi cũng sáng lên, cả cơ thể liền biến thành màu vàng như thủy tinh có thể nhìn thấu qua được. Quang thần này là hồn kĩ không chỉ chống lại được đại bộ phận năng lượng mà còn tăng thêm sức lực cho hầu hết hồn kĩ có thuộc tính quang minh của Vương Đông Nhi. Một Lục mang tinh trận có đường kính vượt qua năm thước đang bắt đầu hình thành sau lưng Vương Đông Nhi.

Một đòn sẽ phân định thắng bại, so đấu bằng thực lực mạnh nhất.

Tuy nhiên ngay sau đó có một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Giữa lúc không trung ngập tràn huyết quang thì bỗng nhiên ngưng lại, ngay sau đó chợt có một tiếng kêu thảm thiết vang lên trên không trung:

- Người, bên trong máu của ngươi có cái gì.....

A Đức sợ hãi hét lên, bên trong huyết quang từng đạo ánh sáng màu vàng chợt lóe sáng, trong nháy mắt đã phá tan huyết sắc xung quanh.

Huyết sắc giống như là muốn thoát khỏi ánh nắng mặt trời, một nhóm ánh sáng đột nhiên tách khỏi trung tâm đó, còn lại vô số huyết sắc khác đều tán loạn, từng đạo kim quang trong nháy mắt đã bành trướng lên.

- Không xong rồi.

Trọng tài trận đấu thầm kêu lên một tiếng, thân hình chợt lóe lên giữa không trung, một lớp ánh sáng màu trắng lập tức bay đến bao phủ lấy thân thể A Đức.

Tuy nhiên tất cả đã quá muộn, công kích bên ngoài thì có thể ngăn cản nhưng loại công kích từ bên trong thì làm sao mà ngăn cản được?

Đòn khủng bố đó nổ mạnh giữa không trung, trong phút chốc máu và thịt bay tán loạn, kim quang lóa mắt kia kéo dài chừng bốn, năm giây mới dần biến mất. Xương cốt của A Đức cũng không còn, máu thịt đều đã bị kim quang kia biến thành tro bụi.

Trên đài chủ trì đội trưởng Minh Ngọc Tông ngồi bất động, hơi thở mạnh mẽ toát ra từ người hắn, nếu phải đối mặt với đòn công kích mạnh mẽ kia thì chính hắn cũng không có cách nào khác.

Trên bầu trời, Vương Đông Nhi cũng đứng ngây người ra, nàng không thể nào hiểu được tại sao cơ thể của A Đức lại đột nhiên phát nổ như vậy. Chuyện này xảy ra quá nhanh. Nàng vốn dĩ chỉ chuẩn bị để tấn công thôi, nhưng ai ngờ...

Kim quang dần nhạt đi nhưng không biến mất mà hóa thành nhiều đốm sáng nhỏ tản ra bốn phía, sau đó chậm rãi quay xung quanh người Vương Đông Nhi, chạm vào người nàng rồi mới biến mất. Sắc mặt nhợt nhạt của Vương Đông Nhi cũng dần hồng lại.

Chuyện này.....

Chuyện vừa rồi bất luận là ai cũng đều lâm vào trạng thái ngớ ngẩn, kim quang màu vàng kia là gì? Cuối cùng Vương Đông Nhi đã làm gì để khiến đối thủ tự phát nổ như vậy? Trước đó nàng không hề phát động bất cứ hồn kĩ đặc biệt nào mà.

Cho dù là đối thủ hay đồng đội, thậm chí là người chủ trì đại hội ngồi từ xa quan sát cũng không khỏi sững sờ. Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao A Đức kia lại tự phát nổ?

- Trong máu của hắn ẩn chứa gì vậy?

Quốc sư thần bí lầm bầm tự hỏi.

Nhiếp chính vương Từ Thiên Nhiên cũng nhíu mày:

- Chẳng lẽ máu của người này có thể tự phát động công kích sao?

Quốc sư thần bí lắc đầu, nói:

- Không, nhất định không phải do máu tự phát động công kích mà là do máu của hắn rất kì lạ, hẳn là ẩn chứa một thứ gì đó khiến võ hồn dơi không thể chiếm đoạt được năng lượng, hoặc là quá bổ nên khiến cơ thể tự phát nổ. Chuyện này không phải nằm trong tính toán của đệ tử Đường Môn kia. Hẳn là lúc A Đức chiếm đoạt máu tinh nguyên kia rồi sau đó lại bị phản tác dụng. Trong máu kia rốt cuộc là có cái gì? Thật là thú vị. Đợi sau khi trận đấu kết thúc thì sẽ tìm hiểu Vương Đông Nhi này, nói không chừng sẽ phát hiện ra cái gì đó tốt lành thì sao. Chỉ đáng tiếc cho con dơi hút máu kia thôi.

Trịnh Chiến mặt mày xanh lét nhìn Vương Đông Nhi, không biết nên nói như thế nào mới phải. Bất luận thế nào thì việc A Đức chết cũng có liên quan đến Vương Đông Nhi. Rốt cuộc đệ tử đến từ Đường Môn này là quái vật phương nào vậy? Tại sao những trận đấu có bọn họ tham gia đều có người chết? Đối thủ của bọn họ cũng không yếu nhưng thực lực bọn họ thể hiện ra ngày càng mạnh. Vương Đông Nhi này đã đánh chết hai đối thủ trong hai trận rồi.
- Trận đấu kết thúc, Đường Môn thắng.
Trịnh Chiến tuyên bố.
Cùng với lời tuyên bố của hắn, vòng bảo hộ trên đài thi đấu cũng theo đó biến mất. Vương Đông Nhi cũng cảm thấy khó xử, tuy đối thủ mang đến cho nàng phiền toái không nhỏ, nhưng hai người lại không có thù hận sống chết, nàng cũng không có thích việc giết người, không định đánh chết đối thủ như vậy. Nhưng không hiểu sao đối thủ lại bị chết, chẳng lẽ việc này có liên quan đến việc hắn hút máu của nàng?
Ngay khi nàng đang suy nghĩ, một tiếng kêu chói tai chợt vang lên. Ngay sau đó, một bóng người giống như tia chớp màu đen nhảy lên đài thi đấu, hắc quang chợt lóe đã đến trước mặt Vương Đông Nhi, bàn tay vẫn trắng nõn thon dài chợt phóng ra móng vuốt, năm cái móng dài hơn một thước màu vàng nhạt bắn ra, hướng thẳng đến đầu Vương Đông Nhi đánh tới.
Vương Đông Nhi đã có bài học kinh nghiệm từ lần trước, ngay sau khi đánh chết đối thủ vẫn luôn cảnh giác. Đối mặt với công kích bất ngờ, nàng không chút hoang mang, chân đạp Qủy Ảnh Mê Tung nháy mắt đã lùi về phía sau tránh né được công kích.
Một tầng bạch quang cũng ngay lập tức sáng lên, trực tiếp tách hai người ra. Người ra tay không ai khác là Trịnh Chiến.
Vị Bất Phá Đấu La này trong lòng vốn đang bực bội lại gặp ngay kẻ không tuân theo quy định cuộc thi, nhất thời giận tím mặt, một tầng quang mang màu trắng ngà nháy mắt quét tới đã bao bọc thân ảnh màu đen bên trong, trầm giọng quát:
- Minh Ngọc Tông vi phạm quy tắc đánh lén đối thủ, trận này tỷ thí bị phán định thua cuộc.
Vừa nói, hắn vung tay lên, trong nháy mắt một năng lượng vô hình mạnh mẽ đã ném là đội trưởng Minh Ngọc Tông ra ngoài đài thi đấu.
Đội trưởng Minh Ngọc Tông cũng không nghĩ tới việc Trịnh Chiến chẳng những ngăn cản hắn lại còn phán định hắn thua trận. Mới vừa rơi xuống đất, hai tay run lên, một lần nữa nhảy lên đài thi đấu.
- Nàng giết đệ đệ của ta.
Giọng nói có chút khàn khàn nhưng lại mang vài phần khác thường giống như giọng nữ từ người mặc hắc bào vang lên. Thanh âm có vẻ lạnh nhạt nhưng lại như tràn ngập sát khí vô tận.
Nữ nhân? Hắc bào thần bí - đội trưởng Minh Ngọc Tông lại là một nữ nhân? Hóa ra A Đức là đệ đệ của nàng.
Trịnh Chiến nghe vậy sắc mặt thoáng dịu đi vài phần, trầm giọng nói:
- Dù hắn và ngươi có quan hệ như thế nào, vừa rồi trong trận đấu việc tử vong ngoài ý muốn đã xảy ra. Mà ngươi, lại bất chấp quy tắc của giải đấu, ra tay đánh lén đối thủ, trận đấu này phán định ngươi thua. Nếu sau đó các ngươi có thể tham gia đoàn chiến, ngươi vẫn có thể lên thi đấu.
- Nàng giết đệ đệ ta.
Đội trưởng Minh Ngọc Tông lạnh lùng nói một câu. Nói xong câu đó nàng quay người nhảy xuống đài thi đấu, trở về vị trí của mình ngồi xuống giống như chưa từng có gì xảy ra.
- Đường Môn thắng.
Trịnh Chiến tất nhiên muốn giữ vững quyền uy trọng tài của mình. Vương Đông Nhi đã thắng liên tiếp ba trận, hơn nữa đội trưởng Minh Ngọc Tông trong trận chiến cá nhân không đánh mà bại.
Vương Đông Nhi hai mắt hơi híp lại, nàng nhìn đội trưởng thần bí kia liếc mắt một cái, lúc này mới hướng đến Trịnh Chiến nói:
- Trọng tài, trận thi đấu tiếp theo ta nhận thua. Đường Môn cũng thay đổi người.
Liên tục đấu hai trận, hồn lực tiêu hao cũng không ít, tuy rằng máu huyết đã khôi phục nhưng nàng vẫn theo như kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo lúc trước mà tiến hành. Hơn nữa nàng đã xem như hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.
- Đường Môn trận đấu thứ tư nhận thua, thay đổi người. Đội viên tiếp theo dự thi lên đài thi đấu
Trịnh Chiến ngay sau khi nghe Vương Đông Nhi nhận thua liền tuyên bố.
Thân hình Tiêu Tiêu chợt lóe đã nhảy lên đài thi đấu, nàng hướng đến Vương Đông Nhi đi tới, giơ lên ngón tay cái cười cười.
Vương Đông Nhi thấp giọng nói:
- Tiêu Tiêu, cẩn thận chút. Minh Ngọc Tông này có chút quỷ dị, bọn họ giống như cận chiến Hồn Đạo Khí phối hợp Võ Hồn, chứ không phải Võ Hồn phối hợp cận chiến Hồn Đạo Khí.
- Vâng!
Tiêu Tiêu khẽ trả lời, trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ tự tin. Lần này giải thi đấu diễn ra, nàng chưa được lên thi đấu, cũng vì thực lực nàng quá yếu, nàng cho vẫn cho rằng cống hiến của mình cho toàn đội là không đủ. Rốt cục bây giờ có cơ hội một mình chiến đấu, trong lồng ngực của nàng chiến ý đã dâng lên.
Xuống đài thi đấu Vương Đông Nhi lập tức trở về bên người Hoắc Vũ Hạo. Một tay nàng cầm bình sữa một tay cầm lấy tay phải của Hoắc Vũ Hạo. Hạo Đông giúp nàng khôi phục hồn lực từ từ.
- Đội trưởng kia của đối thủ không đơn giản, trong lúc đoàn chiến ngươi phải cẩn thận với nàng ta hơn
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói.
Vương Đông Nhi nhíu mày, nàng nói:
- Vâng, ta có thể cảm nhận thấy khí tức trên người nàng ta cùng A Đức kia rất giống nhau, nhưng nếu đem so sánh với A Đức thì càng mạnh hơn. Nếu ta phán đoán không lầm thì nàng và ta giống nhau, cùng là một Hồn Đế. Nữ nhân này là trung tâm của toàn bộ Minh Ngọc Tông, hiện tại bọn họ mất đi một người. Nàng ta không phải muốn giết ta sao? Như thế, khi đối chiến đoàn đội hãy cho ta thu hút sự chú ý của nàng ta, mọi người nhân cơ hội toàn lực đối phó những người còn lại, được không?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
- Đúng là một ý kiến hay, nhưng phải xem nàng ta có bị lừa hay không.
Vương Đông Nhi cũng cười:
- Ngươi cứ như vậy, không lo cho ta sao?
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả, nói:
- Quên rồi sao? Chúng ta xuất thân từ Sử Lai Khắc Học Viện. Khẩu hiệu của Sử Lai Khắc là cái gì?
- Cùng nhau vô địch.
Vương Đông Nhi cười lên, trên mặt tràn ngập kiêu ngạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng không nói tiếp, chính là trong lòng yên lặng nói một câu:
- Hơn nữa bên cạnh nàng luôn luôn có ta.
Đội viên tiếp theo lên đài thi đấu của Minh Ngọc Tông cũng là một nữ tử, so với hai người trước thì đội viên này có vẻ bình thường hơn rất nhiều. Tướng mạo coi như thanh tú, nhưng dáng người có cảm giác như vẫn chưa thực sự trưởng thành, hơi ngây ngô. Trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, giống như không bị cái chết của A Đức làm ảnh hưởng.
- Hai bên báo tên.
- Đường Môn, Tiêu Tiêu.
- Minh Ngọc Tông, Tần Nguyệt Nguyệt.
- Cả hai đều tự lui về phía sau.
Chủ trì trận đấu, Bất Phá Đấu La xem ra đã lấy lại được tâm trạng, hắn ra hiệu làm cho hai người tự lui về phía sau.
- Trận đấu bắt đầu.
Hắn vừa tuyên bố, hai người cũng đều di chuyển, Tiêu Tiêu bước ra một bước nhỏ, rất nhanh vọt đến đối thủ, tốc độ không nhanh không chậm nhưng lại rất có tiết tấu. Nàng cũng không vội phóng ra võ hồn của chính mình.
Còn Tần Nguyệt Nguyệt bên kia cũng không chậm, hai tay vừa nhấc đã xuất hiện một kiện vũ khí. Nhìn nàng ta vậy mà lấy ra một thanh Đại Khảm Đao, hơn nữa một Đại Khảm Đao thật dài.
Đao dài phải hơn một trượng, đầu đao dài gần ba thước, sống đao dày rộng, lưỡi đao sắc bén. Cả chuôi đao tản ra một tầng hào quang sáng bóng, thật sự có chút bức người. Chẳng qua, nó lại nằm trên tay của một cô gái nhỏ xinh chỉ cao tầm một thước sáu, nhìn qua, hai cánh tay Tần Nguyệt Nguyệt dường như không thể nắm chắc hết tay cầm đao.
Một vòng hồn hoàn theo trường đao của Tần Nguyệt Nguyệt bay lên, rõ ràng là năm hồn hoàn: hai vàng, hai tím, một đen; tổ hợp hồn hoàn hoàn tốt nhất. Hơn nữa thanh trường đao này rõ ràng không phải một hồn đạo khí mà là vũ hồn của chính nàng. Khí vũ hồn dù có nặng bao nhiêu đối với hồn sư sở hữu mà nói đều như không. Khó trách nhìn bộ dáng nhỏ xinh của nàng cũng không có mấy sức lực vậy mà cầm được thanh đại đao như vậy.
Nhìn riêng thực lực ba đội viên đã lên sân khấu của Minh Ngọc Tông có thể nhận ra bọn họ có thực lực cạnh tranh trong giải đấu là rất lớn. Chỉ trước mắt thôi, không có một đội viên nào có bốn hồn hoàn lên thi đấu, tất cả đều có năm hồn hoàn, là cấp bậc hồn vương. Toàn bộ thực lực chỉ có thể dùng từ mạnh mẽ để miêu tả. Ở trong những trận đấu trước, bọn họ gây cho Vương Đông Nhi áp lực không hề kém hơn Nhật Nguyệt chiến đội.
Đừng nói những đội ngũ tham gia thi đấu của các nước khác, mà ngay trong Nhật Nguyệt Đế Quốc những người hiểu rõ được Minh Ngọc Tông cũng vô cùng ít. Không ai ngờ là ở bề ngoài như thế lại ẩn giấu một tông môn có thực lực mạnh đến vậy.
Cả hai tốc độ cũng không quá nhanh, so với tiết tấu của hai trận đấu trước thì hoàn toàn khác. Các nàng gần như cùng lúc đến khu vực trung tâm đài thi đấu.
Tại thời điểm Tần Nguyệt Nguyệt đến vị trí cách Tiêu Tiêu khoảng hai mươi thước, bước chân của nàng đột nhiên tạm dừng một chút, nửa người xoay chuyển, đại đao trong tay hướng tới Tiêu Tiêu làm động tác chém xuống, hồn hoàn thứ nhất phía trên đại đao cũng theo đó mà sáng lên. Một mũi đao màu xanh hiện ra, dựng thẳng chém về phía Tiêu Tiêu.
Ngay lúc mũi đao hạ xuống trong nháy mắt hắc sắc cũng hiện ra, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái đại đỉnh, vừa lúc chắn ngay trước mũi đao hư ảo.

- Phốc

Ánh sáng xanh liền toán loạn, đại đỉnh vẫn không hề xê dịch.

Ngay dưới chân Tiêu Tiêu cũng xuất hiện tổ hợp năm hồn hoàn tốt nhất đang cùng nhau dâng lên. Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh!

Cùng lúc Tiêu Tiêu phóng xuất ra võ hồn của mình, thân là một trọng tài nên Trịnh Chiến cũng đã cảm nhận được, võ hồn của hai cô nương này đều thật kỳ lạ. Một người đại đao, một người lại là đại đỉnh. Thật là có chút thú vị.

Đao thứ nhất bị ngăn chặn, Tần Nguyệt Nguyệt nhanh chóng chém ra đao thứ hai. Vẫn là hồn hoàn thứ nhất lóe sáng, nhưng lúc này đây, mũi đao lại lại vẽ trên mặt đất một đường cong.

Tiêu Tiêu cũng theo đó thu hồi Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh, bước chân chợt nhanh hơn, phóng thẳng đến đối thủ.

Theo võ hồn của mình, Tiêu Tiêu thực ra là một khống chế hệ chiến hồn sư, hoặc nói cách khác là hệ khống chế phòng ngự. Võ hồn thứ hai của nàng là Cửu Phượng Lai Tiêu đã phụ một hồn hoàn, mà Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh có khả năng khống chế cùng khả năng phòng ngự đều xem như cân đối. Muốn chiến thắng được đối thủ đều phải cận chiến.

Mũi đao màu xanh đã đến ngay trước mặt Tiêu Tiêu, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh lại xuất hiện muốn ngăn cản lại mũi đao màu xanh. Nhưng mũi đao này đột nhiên xiêu vẹo, lại vẽ ra một đường cong nhỏ, rõ ràng muốn vòng qua Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh, chém về thân thể Tiêu Tiêu.

Còn Tiêu Tiêu ngay khi Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh xuất hiện cũng chỉ có một chân tiếp đất, theo mũi đao thay đổi hướng, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh liền xoay tròn một vòng, vừa lúc đánh vào phía trên mũi đao màu xanh, đem mũi đao đập cho tán loạn.

Chỉ trong thời gian ngắn thi đấu, cả hai đều thi triển ra kỹ xảo khống chế võ hồn của mình, người xem ở phía xa có thể không thấy rõ, nhưng với một ít cường giả đang xem trận đấu cũng không nhịn được mà gật đầu tán thưởng. Cả hai chiến đội này thật mạnh! Những người thấy rõ được cuộc chiến hầu như đều có thể cảm nhận thấy điều này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK