Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Vũ Hạo trầm mặc:

- Thần Thú, ta nhất định sẽ tiếp tục nghiên cứu Hồn Linh, nhưng ta không thể một mực lưu lại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Ta còn có rất nhiều tâm nguyện chưa xong còn phải đi làm. Cho nên, ta không thể hứa hẹn được.

Khí tức của Đế Thiên lập tức trở nên cường thịnh:

- Ngươi cho rằng, bổn tọa đang cùng ngươi đang nói điều kiện sao?

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo cũng bỗng nhiên trở nên sắc bén:

- Ta cũng đồng dạng không phải đang cùng ngài bàn điều kiện.

Bốn mắt nhìn nhau, một lớn một nhỏ hoàn toàn kém xa. Nhưng trên khí thế, Hoắc Vũ Hạo không chút nào không kém. Thần Thú đã có thể giữ vững tỉnh táo, nói đúng hơn là hắn tất nhiên sẽ vì tương lai của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cân nhắc, ít nhất hắn tuyệt sẽ không giết chết bản thân mình. Đây chính là dựa vào lớn nhất của Hoắc Vũ Hạo ở thời điểm hiện tại.

Đế Thiên trầm giọng nói:

- Trước cùng ta trở về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lại nói.

- Chờ một chút.

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nói ra.

- Ngươi còn có cái gì muốn nói?

Cảm xúc của Thần Thú tựa hồ lại muốn bộc phát.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Ta muốn các sư trưởng của học viện nói mấy câu. Nếu như ngươi cứ như vậy đem ta bắt đi, ta có thể khẳng định, chờ sau khi học viện chúng ta khôi phục nguyên khí, nhất định sẽ có hành động đối với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Thậm chí sẽ mời tất cả cường giả trên toàn đại lục nhằm vào các ngươi. Chẳng lẽ Thần Thú hi vọng nhìn thấy cục diện như vậy sao?

Đế Thiên ngẩn người, đầu rồng khổng lồ nhẹ nhàng gật một cái:

- Ngươi nói có mấy phần đạo lý, ngươi cũng có tư cách này. Tốt, ta cho ngươi vài phút. Ngươi bây giờ có thể nói với bọn hắn.

Dứt lời, hắn chủ động buông ra giam cầm đối với Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo vốn không có bất kỳ ý tứ muốn chạy trốn, trên thực tế, trước mặt Đế Thiên, muốn chạy cũng chạy không được.

- Lão sư!

Hoắc Vũ Hạo cao giọng kêu to, đồng thời, thân mình lập tức quỳ xuống giữa không trung, bái đầu về hướng Mục lão.

Kêu lên hai chữ lão sư, phần tỉnh táo lúc trước lập tức không còn sót lại chút gì, nước mắt từ trong hốc mắt tuôn rơi.

Nghe được Hoắc Vũ Hạo kêu gọi, Mục lão cũng toàn thân hơi chấn động một chút, nhìn vào hắn:

- Vũ Hạo, con thế nào? Con không sao chứ. Đế Thiên, thả hắn, bằng không Tinh Đấu Đại Sâm Lâm các ngươi chắc chắn hủy diệt!

Đế Thiên hừ lạnh một tiếng, nhưng lại không nói lời nào.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng nói:

- Lão sư, người đừng kích động. Con đã thuyết phục Thần Thú thu binh, kết thúc lần thú triều này. Lần thú triều này nguyên nhân cũng bắt nguồn từ con, xin người và chư vị trưởng lão nghe con nói đôi lời.

Mục lão, Huyền lão, Tống lão mấy người nghe hắn vừa nói như vậy, cũng không khỏi hơi sững sờ, thuyết phục Thần Thú thu binh? Đế Thiên vừa rồi còn điên cuồng, có thể dùng ngôn ngữ để thuyết phục sao?

Bọn hắn lại nhìn chăm chú về hướng vị Kim Nhãn Hắc Long Vương này, quả nhiên, cảm xúc của Đế Thiên dường như bình tĩnh hơn nhiều, ngay cả tử kim sắc quang diễm trên người đều thu liễm trở về.

Hoắc Vũ Hạo tiếp tục lớn tiếng nói:

- Lão sư, chư vị trưởng lão. Lần thú triều này phát động, đúng như chúng ta lo lắng, nguyên nhân trọng yếu nhất là tới từ sự sinh tồn của hồn thú. Ta vừa rồi hướng Thần Thú giảng thuật thành quả nghiên cứu phương diện Hồn Linh của chúng ta. Cố gắng thuyết phục hắn, để ta đem phần thành quả này cho Thần Thú thấy. Trên thế gian, chúng ta cùng hồn thú đều là một phần của chuỗi sinh vật, chỉ có cùng nhau sinh tồn mới có thể duy trì cân bằng sinh thái. Lần này, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tử thương đã đủ nhiều. Xin mọi người tin tưởng ta, để cho ta tới hóa giải cừu hận này. Đồng thời, ta cũng đã nhận được Thần Thú tiền bối đồng ý, hắn nguyện ý phối hợp chúng ta tiến hành nghiên cứu Hồn Linh. Nếu có thể thành công, trong tương lai, hồn thú cùng nhân loại sẽ không còn là địch nhân, mà là bằng hữu.

Trong mắt các trưởng lão, bao gồm chư vị cường giả đến từ Bản Thể Tông đều tràn đầy vẻ khó tin, Hoắc Vũ Hạo vậy mà bằng vào sức một mình thuyết phục Thú Thần Đế Thiên? Chuyện này thật sự là làm cho người ta cảm thấy rất bất khả tư nghị. Cả Bản Thể Tông, bao gồm tông chủ Độc Bất Tử càng là không hiểu ra sao, trong đầu của bọn họ đều xuất hiện một dấu chấm hỏi to lớn, Hồn Linh là cái gì?

- Vũ Hạo, con. . .

Mục lão hơi nghi hoặc một chút.

Hoắc Vũ Hạo lần nữa khẳng định nói:

- Lão sư, người yên tâm, vì Sử Lai Khắc, cũng vì hòa bình của nhân loại chúng ta và hồn thú, con nhất định sẽ cố gắng thúc đẩy chuyện này. Cũng xin ngài tìm một số người trong học viện có hồn lực đạt tới bình cảnh, sắp cần hồn hoàn làm người tình nguyện. Không lâu sau đó, con liền đem dẫn bọn hắn tiến hành thí nghiệm Hồn Linh. Còn hiện tại, con đem và Đế Thiên tiền bối cùng một chỗ đi về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Mọi người yên tâm, có Đế Thiên tiền bối bảo hộ, con không có việc gì.

- Không được.

Nghe xong Hoắc Vũ Hạo phải cùng Đế Thiên trở về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chư vị trưởng lão cơ hồ không hẹn mà cùng cao giọng nói ra.

Thần Thú hừ lạnh một tiếng:

- Được hay không cũng không phải là các ngươi định đoạt. Hôm nay, hắn đã đả động được ta. Nể mặt hắn, ta tạm thời thu binh, nếu như lời hắn nói là giả, hừ!

Nói xong câu đó, hắn đột nhiên trảo lấy Hoắc Vũ Hạo, đôi cánh đột nhiên vỗ một cái, mang theo khí thế hoành tráng bay về hướng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đồng thời trong miệng phát ra tiếng Long ngâm đinh tai nhức óc.

Đại quân hồn thú bên ngoài thành Sử Lai Khắc bắt đầu động, dưới sự chỉ huy của tứ đại hung thú, bọn chúng mang theo hồn thú thụ thương, tận khả năng mang nhiều thi thể hồn thú một chút, giống như là thuỷ triều thối lui về hướng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Mắt thấy thú triều lui lại, thành Sử Lai Khắc lâm vào trầm mặc ngắn ngủi. Một lát sau, không biết là ai kêu lên một tiếng, ngay sau đó, tiếng hoan hô bắt đầu vang lên ở bốn phía tường thành.

Lúc này trời đã sáng, một tia ánh sáng màu trắng bạc từ từ hiện lên ở phía đông, bình minh tờ mờ sáng chiếu rọi mặt đất, chiếu rọi lên lượng lớn thi thể hồn thú bên ngoài thành Sử Lai Khắc, cũng đồng thời chiếu rọi từng khuôn mặt rã rời mà phấn khởi bên trong thành.

Đúng vậy, Sử Lai Khắc thắng lợi, bọn hắn nương theo hơn một vạn binh lực, cứ thế mà gánh qua hai ngày hai đêm công kích của thú triều Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Thú triều lui, Sử Lai Khắc được bảo vệ, Sử Lai Khắc thắng lợi!

Mặc dù một trận chiến này, chiến sĩ bên trong thành Sử Lai Khắc chiến tử hơn một phần ba, hồn sư chiến tử hơn hai thành, cơ hồ người người mang thương thế. Tất cả hồn đạo khí thủ thành toàn bộ bị hủy, tất cả Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn tiêu hao sạch sẽ.

Nhưng mà, bọn hắn dù sao cũng đạt được thắng lợi a! Đây là một trận thắng lợi trong chiến tranh giữa nhân loại và hồn thú. Cái này là thắng lợi của toàn bộ Sử Lai Khắc.

Mục lão nhìn về phương hướng Kim Nhãn Hắc Long Vương rời đi, trong mắt tràn đầy vẻ buồn vô cớ.

Huyền lão cung kính nói:

- Mục lão, chúng ta nên làm gì? Vũ Hạo nó. . .

Ánh mắt đạm buồn của Mục lão dần dần biến thành vui mừng:

- Đứa nhỏ này không để cho ta thất vọng. Nó đã trưởng thành. Cứ dựa theo lời nó mà làm đi. Toàn lực trợ cấp cho binh sĩ gặp thương vong, khôi phục trật tự nội thành, chăm sóc người bị thương. Thú triều mặc dù lui lại, nhưng sự kiện lần này vừa mới bắt đầu. Hướng Bản Thể Tông cùng nhóm hồn sư của đế quốc Thiên Hồn lần này tới viện trợ công khai phương diện nghiên cứu Hồn Linh của chúng ta. Tuyển bạt người tình nguyện, tùy thời chờ tin tức của Vũ Hạo bên đó. Lần chiến tranh này, có lẽ cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Nếu như Đế Thiên thật nguyện ý phối hợp chúng ta tiến hành nghiên cứu, trong tương lai, hồn thú cùng nhân loại nói không chừng thật sự có thể trở thành bằng hữu.

- Vâng.

Huyền lão đáp ứng một tiếng.

Mục lão cuối cùng nhìn lại thân ảnh dần dần biến mất Đế Thiên, ánh nắng chiếu xuống khiến trên khuôn mặt già nua của lão có thêm một tia màu vàng kim nhàn nhạt, cũng nhiều ra một tia mỉm cười ôn hòa.

Mục lão hóa thành vầng sáng bay xuống, quay trở lại Hoàng Kim Thụ.

Độc Bất Tử vẫn luôn ở bên cạnh Huyền lão và Mục lão, Mục lão vừa rồi nói với Huyền lão cũng không giấu diếm lão, lão nghe được tất cả mọi chuyện rõ rõ ràng ràng.

Hồn Linh? Hồn Linh đến tột cùng là cái gì? Bí mật Hồn Linh lại có thể khiến Thần Thú đang trong trạng thái điên cuồng thối lui. Vị Cực Hạn Đấu La này đã không biết bao nhiêu năm không có hiếu kỳ đến như vậy.

Huyền lão xoay người, hướng Độc Bất Tử lên tiếng:

- Đi thôi lão Độc Vật, cùng ta đến Hải Thần Các ngồi một chút. Lão phu nói cho ngươi nghe sự tình Hồn Linh.

Độc Bất Tử cười ha ha một tiếng, nói:

- Thật không nghĩ tới, trong lúc sinh thời, dưới tình huống Bản Thể Tông chúng ta và học viện Sử Lai Khắc các ngươi cũng không có một phương bại vong, lão phu lại có thể tiến vào học viện Sử Lai Khắc, thật có ý tứ. Huyền Tử, nếu như ta vừa rồi không nhìn lầm, tiểu gia hỏa bị Đế Thiên mang đi hẳn là tiểu tử có được vũ hồn Bản Thể là con mắt phải không?

Huyền lão khẽ gật đầu.

Khóe miệng Độc Bất Tử hơi co quắp một chút:

- Lúc này mới mấy tháng không thấy, Hồn Vương biến thành Hồn Thánh? Học viện Sử Lai Khắc các ngươi quả nhiên không hổ là học viện đệ nhất đại lục a!

Huyền lão cười khổ nói:

- Thôi, thu lại câu trào phúng của ngươi đi. Tiểu tử thiên tài này thời điểm rời đi vẫn là Hồn Vương, ta cũng không biết nguyên nhân vì sao lúc hắn trở lại lập tức biến thành Hồn Thánh.

Lão đương nhiên sẽ không nói cho Độc Bất Tử biết, Hoắc Vũ Hạo lần này tu vi tăng lên rất có thể cùng Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê hiến tế có quan hệ.

Toàn bộ thành Sử Lai Khắc bắt đầu dàn xếp, lần này Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nguyên khí đại thương, học viện Sử Lai Khắc đồng dạng cũng vậy a! Nhưng mà, cùng các hồn thú có chỗ khác biệt là, học viện Sử Lai Khắc thu hoạch lần này cũng tương đối khổng lồ.

Hồn hoàn không nói, chỉ riêng hồn cốt, sau khi quét dọn chiến trường, lập tức góp nhặt được lượng hồn cốt cơ hồ hơn tổng số lượng Sử Lai Khắc thu được trong cả vạn năm lịch sử của mình.

Gần hai mươi vạn hồn thú chết trận a! Cho dù tỷ lệ là một phần ngàn, cũng có bao nhiêu hồn cốt rớt ra chứ? Huống chi, tỉ lệ xuất hiện hồn cốt của vạn năm hồn thú trong lúc sẽ phải lớn hơn nhiều. Giá trị của hồn cốt, hồn hoàn, lại thêm một số thi thể hồn thú không bị mang đi, đã vượt xa tổn thất của học viện.

Vài ngày sau, thương đội vốn không có bất kỳ tác dụng gì trong chiến đấu bắt đầu hành động, bọn hắn từng đoàn từng đội ra khỏi thành Sử Lai Khắc, đi về hướng phương hướng khác nhau. Trên người bọn hắn đều gánh vác một sứ mệnh, chính là, dùng thu hoạch trong lần đại chiến này đem đổi lấy kim loại hiếm.

Hồn đạo khí trong trận đại chiến này có tác dụng cực kỳ trọng yếu. Nếu như không có Đường Môn và hệ hồn đạo học viện Sử Lai Khắc chế tác ra hồn đạo khí, hơn nữa còn nhờ có số Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn do Đường Môn từ đế quốc Nhật Nguyệt cầm về. Chỉ sợ, không đợi viện quân đến, Sử Lai Khắc đã sớm không chịu nổi đại quân hồn thú toàn lực công kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK